Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 184 - Giới vực chi tâm

Giờ phút này.

Một bóng nam tử áo trắng mờ ảo đang đi tới nơi cực bắc.

Nhiệt độ nơi này đã thấp lại càng thấp, đạt tới cực hạn của giá lạnh.

Nhiệt độ còn thấp hơn cả nhiệt độ ở băng nguyên.

E là có cường giả Hư Thần cảnh tới chỗ này cũng khó mà di chuyển.

Không cách nào lưu lại ở chỗ này!

Nhưng mà bóng dáng nam tử áo trắng đi vào nơi này lại thong thả như giẫm trên đất bằng, tản bộ trong sân vắng.

Tuy rằng nhiệt độ nơi đây thấp hơn cực bắc nơi băng nguyên, hoàn cảnh càng ác liệt hơn cực bắc băng nguyên nhưng linh khí lại cực kỳ dồi dào!

Hắn cảm giác như có gì đó đang kêu gọi.

Lục Trường Sinh vừa đi tới vừa hùng hùng hổ hổ nói.

Bóng dáng nam tử áo trắng mờ ảo đi đến nơi này là vì bị một cỗ hơi thở hấp dẫn.

"Rốt cuộc là có đồ vật quỷ quái gì, sao lại gọi ta tới nơi này chứ?"

Mà nơi này là chỗ sâu nhất ở cực bắc.

Chuyện của đám người Diệp Thu Bạch đã đủ khiến Lục Trường Sinh đau đầu rồi.

Linh khí nơi này giống như hóa thành thực chất, trở nên sền sệt.

Hắn bị chịu một cỗ hơi thở lôi kéo nhưng vốn đã từ chối tiến đến.

Ở Man hoang giới vực, e là không người có thể đi đến nơi này.

Thậm chí còn ngưng kết thành dịch linh khí mà mắt thường có thể thấy được!

Nam tử áo trắng đúng là Lục Trường Sinh!

Được thôi.

Cỗ hơi thở kia lôi kéo hắn đi tới nơi này.

Hệ thống đã nói như vậy thì Lục Trường Sinh còn có thể làm sao nữa.

Lục Trường Sinh cũng không muốn dính dáng đến quá nhiều nhân quả.

Nhưng hệ thống lại nói nơi có đồ vật có tác dụng với nó!

Tất nhiên là như vậy rồi.

Chung quanh đều bị một lớp băng thật dày bao phủ.

Trước mắt Lục Trường Sinh có một quầng sáng.

Dù sao thì muốn trải qua cuộc sống yên tĩnh cần phải có hệ thống.

Là một trái tim.

Chỉ có thể tới đây.

Phát ra tiếng "Bang bang bang bang bang . . . . ." .

Trái tim còn đang co bóp.

Một trái tim đỏ như máu.

Lục Trường Sinh tiếp tục đi về phía trước.

Lục Trường Sinh dừng lại.

Cỗ hơi thở lôi kéo hắn tới đây truyền ra từ bên trong quầng sáng này.

Hắn có thể thấy rõ có một vật bên trong quầng sáng.

Có thể nhìn thấy một ít tiến nhầm vào nơi đây đã bị biến thành tượng băng.

Đi một lúc, rốt cuộc cũng đi tới điểm cuối.

Càng đi về phía trước thì nhiệt độ cũng càng hạ thấp, linh khí cũng nồng đậm hơn nữa, càng lúc càng đặc.

Nhiệt độ ở đây khiến cả cường giả Hư Thần cảnh cũng không cách nào chịu được mà.

Tuy rằng tiếng vang rất nhỏ nhưng cảm giác như có thể xuyên qua màng tai, ảnh hưởng đến nhịp tim trong cơ thể chính mình!

"Đồ chơi gì đây?"

Lục Trường Sinh cảm thấy khó hiểu.

Lúc này, có một tiếng nói từ trong quầng sáng truyền ra.

"Rốt cuộc ngươi đã tới."

Lục Trường Sinh đen mặt, vừa nghe lời này xong, hắn liền muốn quay đầu rời đi.

Lời nàt thật là cũ quá rồi.

Thường thường nghe được lời nói thế này thì chắc chắn kế tiếp không có chuyện gì tốt.

Sẽ có một đống chuyện phiền toái tìm tới.

"Đồng dạng ta cũng biết ngươi không cảm thấy hứng thú đối với ngoại vật."

"Bởi vì thực lực của ngươi, ngay cả ta cũng không nhìn thấu."

"Không sai, ta lựa chọn ngươi."

"Nếu ngươi đã biết thì chuyện tiếp theo dễ làm."

Đời trước, không phải những tên tác giả viết tiểu thuyết đều viết như vậy?

Ta có thể không biết sao?

Sao gia hỏa này không trả lời theo kịch bản?

"Hẳn là ngươi đã biết, mỗi một mảnh giới vực, nếu muốn tồn tại, muốn vận chuyển thì cần có một trái tim."

Lục Trường Sinh gật gật đầu, nói: "Đã hiểu, ngươi chính là giới vực chi tâm, trái tim của giới vực này đúng không, sau đó không có ngươi thì giới vực sẽ biến thành giới vực chết."

"Sau đó sẽ có rất nhiều người đều muốn có được ngươi."

"Ngươi lại muốn tìm một người có thực lực cường đại."

"Cho nên, ngươi mới gọi ta tới nơi này, có phải hay không?"

Giới vực chi tâm: "???"

"Sao ngươi biết được?"

Lục Trường Sinh đen mặt.

Trái tim trong quầng sáng suy nghĩ.

"..."

Lục Trường Sinh tức giận đáp.

"Vậy ngươi còn không nói mau đi?"

"Nói vậy ngươi cũng sẽ cảm thấy khó hiểu, không biết ta là ai, vì sao ta phải kêu gọi ngươi."

Tiếng nói lại truyền đến.

"Nếu người vực ngoại lấy được ta, e là sẽ trực tiếp hấp thu dung hợp, đến lúc đó mảnh giới vực cũng sẽ hướng đến bờ vực diệt vong."

Lục Trường Sinh bĩu môi nói: "Ngươi đã biết ta không có hứng thú với ngoại vật mà còn tìm tới ta sao?"

Đầu óc đồ chơi này có hố!

À không đúng.

Đồ chơi chỉ có trái tim, không có đầu óc.

Gặp được loại người ra bài không theo kịch bản thế này, giới vực chi tâm cảm thấy rất là bất đắc dĩ.

"Nhưng mà ngươi có được ta thì sẽ nhận được nhiều chỗ tốt."

"Ví dụ như?"

"Thực lực tăng lên."

"Gặp lại sau nha."

Đã có hệ thống rồi còn cần đồ chơi này làm gì.

Giới vực chi tâm vội vàng nói: "Chẳng lẽ ngươi không lo lắng người có ý đồ xấu tìm tới nơi này, khiến giới vực này diệt vong sao?"

Lục Trường Sinh tức giận nói: "Ngươi nói có rất nhiều người có ý đồ muốn tìm được ngươi."

"Vậy nếu ta lấy ngươi đi, chẳng phải là những người đó đều sẽ tới tìm ta sao?"

Lục Trường Sinh nghĩ tới chuyện mình không muốn tranh đua với đời, muốn cuộc sống nằm yên một chỗ, không có hỗn loạn phiền toái. . .

Tuy rằng hệ thống muốn thứ này.

Tuy rằng thứ này có thể gia tăng thực lực.

Nhưng hiện giờ Lục Trường Sinh đang yên ổn sinh hoạt mà.

Nếu phá vỡ loại sinh hoạt này thì đương nhiên Lục Trường Sinh đương nhiên sẽ lựa chọn không cần.

Đánh chết hắn cũng không cần!

Nghĩ tới đây.

Lục Trường Sinh xoay người rời đi, không thèm quay đầu lại.

Đợi Lục Trường Sinh rời khỏi nơi đây rồi.

Giới vực chi tâm mới phát ra một tiếng thở dài,"Thời gian không còn nhiều lắm..."...

Giờ phút này.

Một nơi khác ở Cực bắc.

Tiểu Hắc đã rơi vào trạng thái điên cuồng.

Không ngừng đấu đá lung tung trên băng nguyên.

Gặp phải ma thú liền sẽ nổi giận gầm lên một tiếng rồi lap thẳng tới, xé tất cả thành mảnh nhỏ mới bỏ qua!

Hiện giờ thân thể Tiểu Hắc đã bị máu tươi bao phủ.

Những đường hoa văn màu xanh băng cũng bị máu che lấp.

Dù cách xa trăm trượng cũng có thể ngửi được mùi máu tươi nồng đậm!

Mà ma thú cực kỳ nhạy cảm đối với mùi máu tươi.

Do đó dù Tiểu Hắc không đi tìm kiếm thì cũng sẽ có ma thú cảnh giới cao tìm đến nơi đây!

Đợi cho Tiểu Hắc xé tan ma thú nửa bước Hư Thần cảnh trước mắt thì có một bóng mờ màu trắng với tốc độ cực nhanh lấy thế sét đánh không kịp che tai vọt tới!

Tiểu Hắc theo bản năng tung ra một quyền!

Nhưng mà ngay sau đó Tiểu Hắc lại bị đẩy lui, bay ngược về sau.

Bóng mờ màu trắng cũng lại một chút.

Trở nên rõ ràng hơn.

Là một con chuột to màu trắng!

Hàm răng của chuột này hơi to, hơi sắc nhọn...

Nó tản ra hơi thở Hư Thần cảnh!

Chính là một con ma thú Hư Thần cảnh sơ kỳ.

Tiểu Hắc thở hổn hển bò dậy.

Hiện giờ hơi thở của hắn đã bắt đầu không ổn định.

Dù sao đã chém giết trong thời gian dài nên thân thể bắt đầu mỏi mệt.

Lúc này.

Con chuột trắng to lớn nhe răng phát ra một tiếng tiếng rít, phóng nhanh về phía Tiểu Hắc!

Tốc độ cực kỳ kinh khủng!

Vẽ ra trong không gian một vệt dài màu trắng, có từng tiếng nổ lốp bốp vang lên.

Tiểu Hắc nổi giận gầm lên một tiếng, tung quyền đón đỡ!

Chỉ là lại bị đánh bay ra xa một lần nữa.

Chuột trắng to lớn không có dừng lại mà nắm lấy cơ hội tiếp tục công kích Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc lại bay ngược giữa không trung.

Chuột trắng đã vọt tới phía trên thân thể Tiểu Hắc.

Ngay sau đó nó mở cái miệng to đỏ như bồn máu táp tới Tiểu Hắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận