Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1354 - Tinh thần chi đạo đệ nhất nhân, Tinh Hải

Theo viên tinh thần mới dần dần rõ nét trên bầu trời Tinh Thần Thạch Sơn.

Trong tinh không đan điền của Thạch Sinh, Tinh thần nội hạch thứ ba cũng dần dần thành hình.

Cùng với Tinh thần nội hạch dần dần hội nhập vào đan điền của Thạch Sinh, cảnh giới của hắn cũng bắt đầu tăng lên!

Một cỗ tinh thần chi lực mạnh mẽ đột nhiên từ Tinh Thần Thạch Sơn phun trào.

Đột phá, Thần Đế cảnh trung kỳ!

Nhưng trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, cỗ khí tức này vẫn không có đình trệ, ngược lại tiếp tục kéo lên!

Khí tức bành trướng với tốc độ cực kỳ nhanh!

"Theo đà này, e là có thể đột phá tới Thần Đế cảnh hậu kỳ."

Nghe được lời của phó viện trưởng, sắc mặt các trưởng lão ở đây khẽ đổi.

Trước đó Hỗn Linh học viện cũng có một nhóm người tu luyện tinh thần chi đạo cường đại.

"Xem ra tiểu tử này sẽ kế nhiệm vị kia trở thành người tu luyện tinh thần đệ nhất Hỗn Linh học viện."

Đánh giá thế này có phải quá cao hay không?

Trưởng lão bên cạnh phản bác.

Chỉ tiếc sau khi nhóm người tu luyện tinh thần chi đạo lần lượt rời học viện lang bạt, trong Hỗn Linh học viện không còn xuất hiện người tu luyện tinh thần chi đạo xuất sắc nào.

Một trưởng lão kinh ngạc nói.

Bằng không cũng không thể có được bí cảnh tu luyện như Tinh Thần Thạch Sơn.

Lúc này, Liễu phó viện trưởng cười nói:

"Ta thấy không chỉ vậy, có thể đạt tới Thần Đế cảnh đỉnh phong cũng không chừng."

Hiển nhiên bọn họ đều biết "vị kia" trong miệng Liễu phó viện trưởng là người nào.

Trương phó viện trưởng cũng nói: "Xem ra có cơ hội mở ra Tinh Hải Tháp."

Trương phó viện trưởng cũng gật đầu đồng ý.

Tinh Hải Tháp chính là truyền thừa mà Tinh Hải lưu lại cho học viên tu luyện tinh thần chi đạo sau khi rời khỏi Hỗn Linh học viện.

Trong đám người tu luyện tin thần chi đạo kia, có một người cực kỳ yêu nghiệt, tên là Tinh Hải. Hiện tại đã rời khỏi Hỗn Linh học viện, rời khỏi Thiên Cơ đại lục, trở thành nhân vật đỉnh cao tu luyện tinh thần chi đạo trong Hỗn Độn giới.

Bởi vậy bảng xếp hạng ở Tinh Thần Thạch Sơn cũng đặc biệt nhất, bởi vì chỉ có hơn bốn mươi người tu luyện, cho nên dù lên bảng xếp hạng thì thành tích thực tế cũng không được tốt lắm.

Bỗng có một tiếng nổ vang từ sâu trong Hỗn Linh học viện truyền tới, theo tiếng nổ, có một viên tinh thần từ từ bay lên!

Khí tức Thạch Sinh lại tăng vọt, trực tiếp bước vào Thần Đế cảnh hậu kỳ!

Ước chừng qua thêm một ngày nữa.

Điều kiện để mở ra Tinh Hải Tháp chính là có người lên tới đỉnh Tinh Thần Thạch Sơn.

Đây là chuyện bao nhiêu người nghĩ cũng không dám nghĩ!

Trong đó có tâm đắc của Tinh Hải khi tu luyện tinh thần chi lực, cùng với một ít cảm ngộ đạo tắc, thậm chí công pháp bí kỹ.

Không hề có chút ghen ghét, oán hận nào.

Trong lúc nhất thời, trong mắt các học viên quan sát cùng với những người tu luyện tinh thần chi đạo trên Tinh Thần Thạch Sơn đều tràn ngập sự hâm mộ.

Thần vật trên Tinh Thần Thạch Sơn thật sự có uy năng to lớn.

Đang lúc các vị trưởng lão thảo luận, viên tinh thần thứ ba trên bầu trời đã rõ nét hơn phân nửa.

Viên tinh thần thứ ba hoàn toàn viên mãn, giống như hóa thành thực chất treo cao trong tinh không.

Giờ khắc này, tu vi của Thạch Sinh cũng dừng lại ở Thần Đế cảnh đỉnh phong.

Từ Thần Đế cảnh sơ kỳ đột phá tới Thần Đế cảnh đỉnh phong.

Quá trình đột phá vẫn chưa dừng, khí tức của hắn lại bắt đầu bành trướng.

Vị trí kia, chính là Tinh Hải Tháp!

Sắc mặt các vị trưởng lão trở nên ngưng trọng.

Viên tinh thần này hô ứng với những viên tinh thần trên bầu trời Tinh Thần Thạch Sơn!

Bởi vì bọn họ biết chỉ có quái vật như Thạch Sinh mới lên được đỉnh Tinh Thần Thạch Sơn và bắt lấy thần vật thôi.

Dần dần tinh không trên Tinh Thần Thạch sơn cũng tan biến.

Thạch Sinh đứng sừng sững trên đỉnh núi.

Ở đó chỉ có một mình hắn.

Tựa hồ đang dự báo, Thạch Sinh sẽ trở thành đệ nhất nhân trên tinh thần chi đạo, không phải là một trong...

Lúc này, Liễu phó viện trưởng cười nói:

"Thạch Sinh, chờ sau khi chuyện hoang mạc Nam bộ kết thúc liền tới chỗ ta một chuyến, ta sẽ mang ngươi đi Tinh Hải Tháp, đồ vật nơi đó sẽ khiến ngươi cảm thấy hứng thú."

Thạch Sinh nghe vậy, khom người đáp ứng Liễu phó viện trưởng.

Trương phó viện trưởng thì nói thẳng: "Ngươi có hứng thú trở thành đệ tử thân truyền của bổn tọa hay không?"

Thạch Sinh về tới tiểu viện chữ Thiên số một bắt đầu củng cố cảnh giới.

Người xem cũng nhanh chóng tản đi.

Thạch Sinh gật đầu: "Vãn bối nhớ kỹ."

Liễu phó viện trưởng cười nhìn Thạch Sinh nói: "Nhớ kỹ lời ta vừa nói với ngươi."

Nói xong, Trương phó viện trưởng liền biến mất tại chỗ.

Trương phó viện trưởng khẽ thở dài, gật đầu nói: "Đã như vậy ta không miễn cưỡng nữa."

Vẻ mặt Trương phó viện trưởng trở nên nguy hiểm.

"Cầu còn không được, hơn ngàn năm không có luận bàn với lão già ngươi, năm đó ngươi cũng không phải là đối thủ của ta, để ta xem ngươi tiến bộ bao nhiêu."

Nói tới đây, mặt Trương phó viện trưởng chuyển sang màu gan heo.

Trưởng lão và học viên chung quanh nhìn hai vị phó viện trưởng vì tranh đoạt Thạch Sinh mà muốn ra tay đánh nhau không khỏi dở khóc dở cười.

Bất quá cũng đúng, loại yêu nghiệt này ai mà không muốn tranh đoạt.

May mắn đại trưởng lão ở bên khuyên nhủ: "Hai vị, nhiều học viên đang xem, đều bớt giận đi. Có bái sư hay không để hắn tự quyết định."

Trương phó viện trưởng nghe xong mới phất tay áo hừ lạnh, nhìn về phía Thạch Sinh nói:

"Thế nào Thạch Sinh, có muốn làm đệ tử thân truyền của ta hay không?"

Thạch Sinh chắp tay nói: "Hai vị tiền bối, ta đã có sư môn, cho nên chỉ có thể xin lỗi."

"Ngươi muốn đánh một trận?"

Liễu phó viện trưởng cười châm chọc: "Nói như vậy, tài nguyên của ta không nhiều hơn ngươi hả? Tinh Hải Tháp vẫn do ta quản đây."

"Như thế nào, tuy rằng ta không quá hiểu tinh thần chi đạo nhưng ta có tài nguyên!"

Trương phó viện trưởng hừ lạnh:

"Lão già, ngươi biết tinh thần chi đạo sao? Muốn thu người ta làm đồ đệ cũng đừng làm chậm trễ tiền đồ chứ?"

Thạch Sinh kinh ngạc, không đợi hắn cự tuyệt thì Liễu phó viện trưởng tức giận nói:

Lại hai ngày nữa trôi qua.

Cuối cùng cũng đến ngày xuất phát đi hoang mạc phía Nam.

Trước khi đi, Diệp Thu Bạch nhìn Mục Phù Sinh đang khắc dấu phù triện, cười nói:

"Mục sư đệ, thật sự không muốn đi à?"

Mục Phù Sinh quả quyết lắc đầu.

"Không đi?"

"Nơi đó có thứ gì khiến ngươi sợ hãi như vậy sao?

Mục Phù Sinh ngậm miệng không nói.

Phương Khung thì nhỏ giọng cười nói.

"Hẳn là Mục sư huynh sợ Cửu Bạch Lộ."

Cửu Bạch Lộ?

Diệp Thu Bạch và Thạch Sinh đều tò mò nhìn về phía Mục Phù Sinh.

Nếu như ánh mắt có thể giết chết người, chỉ sợ Mục Phù Sinh đã giết Phương Khung bảy bảy bốn mươi chín lần.

Phương Khung vội vàng ngậm miệng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không dám nói nữa.

"Được rồi, chúng ta xuất phát đây, ngươi chăm chú tu luyện đi."

Đợi khi đám người Diệp Thu Bạch rời khỏi Mục Phù Sinh mới thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh một tiếng nhìn về phía Cửu Long thần triều.

"Nếu ngươi tính đến ta sẽ đi hoang mạc phía nam, ta đây không đi, để xem nhân quả làm sao quấn lấy ta?"

Không đúng...

Không thể xem thường nhân quả.

Nghĩ tới đây, Mục Phù Sinh vội vàng dán một tờ giấy ở ngoài cửa.

Đang bế quan, xin đừng quấy rầy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận