Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế - Chương 1624: Xin hỏi ngài lúc nào mù (4/4) (length: 7854)

Việc huấn luyện đặc biệt cho Mộc Uyển Nhi, Mặc Ngọc và Phương Khung tương đối đơn giản.
Luyện đan, chế tạo khôi lỗi và tu luyện trận pháp đều cần kinh nghiệm tích lũy.
Nói đơn giản là chỉ cần không ngừng thực hành những việc này là được.
Tuy nhiên, không thể cứ như bình thường, cứng nhắc luyện đan, chế tạo khôi lỗi và tu luyện trận pháp được.
Lục Trường Sinh cố ý tạo ra một số phương pháp luyện đan, chế tạo khôi lỗi và bố trí trận pháp khó khăn hơn cho ba người họ.
Còn về Tiểu Thạch Đầu.
Để trừng phạt chuyện nó đã gây ra trước đó, Lục Trường Sinh nhốt nó trong một không gian giam cầm, nơi đó không gian rất vững chắc.
Nhiệm vụ của Tiểu Thạch Đầu là dùng không gian chi lực của mình để thoát khỏi đó.
Còn về Hứa Dạ Minh.
Phương pháp huấn luyện đặc biệt mà Lục Trường Sinh dành cho hắn chia làm hai bước.
Bước đầu tiên là triệu hồi ra 75 con dị thú trong Sơn Hải Kinh. Không cần phải triệu hồi tất cả cùng một lúc, nhưng ít nhất phải triệu hồi và điều khiển được mười con cùng một lúc.
Đồng thời, lấy ra tinh huyết của 75 con dị thú này.
Sau đó, đến bước thứ hai, đem tinh huyết của 75 con dị thú này hòa vào huyết trì được tạo ra từ một giọt tinh huyết của Lục Trường Sinh.
Với tinh huyết của Lục Trường Sinh làm môi giới, ắt hẳn tinh huyết của 75 con dị thú này có thể dung hợp hoàn mỹ.
Hứa Dạ Minh sẽ ngâm mình trong huyết trì để từ từ hấp thu, kết hợp với Đại Hoang Kinh, dùng điều này để nâng cao tu vi và Đại Hoang Thú Tâm của mình.
Tất nhiên, có thể hấp thụ được bao nhiêu thì phải xem vào tạo hóa của Hứa Dạ Minh.
Dù sao, đây là dung hợp tinh huyết của 75 con dị thú đầu nhọn, sự khác biệt về thuộc tính và chủng tộc là quá lớn.
Lại thêm tinh huyết của Lục Trường Sinh.
Không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được.
Haiz, dù sao cũng có phân thân của ta luôn quan sát, cũng có cây liễu che chở.
Nghĩ đến đây, Lục Trường Sinh yên tâm rời đi.
Trở về Thảo Đường, Lục Trường Sinh nằm trên ghế trúc, tắm mình dưới ánh mặt trời, vươn vai một cái, nhắm mắt lại.
Cảnh tượng các đệ tử đang khổ sở huấn luyện đặc biệt hoàn toàn không được hắn chú ý đến.
Một bên, Hoàng Thiên im lặng nói: "Đám đệ tử của ngươi bị ngươi tra tấn kêu rên thảm thiết, kết quả ngươi lại nằm ở đây ngủ trưa, đúng là quá vô nhân tính a?"
Lục Trường Sinh mở mắt ra nói: "Những bài huấn luyện đặc biệt này ta đã phải suy nghĩ kỹ mấy ngày rồi! Mấy ngày nay ta đều không được nghỉ ngơi, chẳng lẽ không thể để ta thư giãn một chút sao?"
Hoàng Thiên trợn mắt nói: "Chẳng phải mới có hai ngày sao? Mà lại ngươi không nhìn thì được à? Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì làm sao?"
Lục Trường Sinh khoát tay áo nói: "Có phân thân của ta ở đó rồi."
"Phân thân, chẳng phải là pháp thân bên ngoài sao?"
Lục Trường Sinh nở nụ cười thâm sâu khó đoán, giơ ngón tay lên lắc lắc nói: "Ta nguyện gọi nó là ảnh phân thân chi thuật, ngươi không hiểu."
Lúc này, một vị khách quý hiếm thấy đột nhiên từ trên trời bay xuống, rơi bên cạnh Lục Trường Sinh.
"Lục tiền bối, nghe nói Diệp Thu Bạch bọn họ đã trở về? Ta vừa lúc có việc muốn tìm bọn họ..."
Lời còn chưa dứt, Lục Trường Sinh đã liếc nhìn gã đàn ông một cách ghét bỏ nói: "Mấy ngày nay ta đã mệt lắm rồi, sao lại còn đến làm phiền ta nữa?"
Liễu Tự Như: "? ? ?"
"Vậy chẳng lẽ việc trước đây ta giúp ngài thử nhiều loại thuốc như vậy là không tính sao? Dùng xong liền vứt?"
Đúng là cặn bã nam!
Lục Trường Sinh khoát tay áo nói: "Có việc gì thì mau nói, có rắm thì mau thả."
"..." Liễu Tự Như hết chỗ nói, "Ta tìm Diệp Thu Bạch bọn họ..."
"À, bọn chúng à." Lục Trường Sinh nhẹ nhàng thở ra, chỉ vào màn hình trước mặt nói: "Ở ngay trong này."
Ngay lập tức.
Liễu Tự Như quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thu Bạch cùng những người khác trong màn hình với bộ dạng thê thảm, còn có những tiếng kêu thảm thiết thỉnh thoảng truyền ra.
Liễu Tự Như do dự một chút nói: "Rốt cuộc ngài vẫn là đến mức này rồi..."
Lục Trường Sinh: "? ? ?"
"Tuy bọn họ thường gây chuyện một chút, nhưng chẳng lẽ ngài đã nóng lòng muốn tiêu diệt bọn họ đến vậy sao?"
Lục Trường Sinh cảm giác nắm đấm của mình lại cứng hơn.
Nhưng hắn không phải loại người thích nhẫn nhịn, thường có tính tình sẽ động tay tại chỗ.
Phanh phanh!
Thế là, Liễu Tự Như ôm đầu với hai cục u lớn, lăn lộn không ngừng trên mặt đất.
Nếu là người khác bị như vậy thì với thực lực của Liễu Tự Như, cộng thêm sự nhẫn đau được luyện từ những loại đan dược đó, chắc chắn sẽ không có cảm giác gì.
Nhưng nắm đấm của Lục Trường Sinh lại gây ra tổn thương thật sự!
Lục Trường Sinh vặn vẹo cổ tay, tức giận nói: "Được rồi, nói đi, tìm bọn chúng có chuyện gì?"
Liễu Tự Như mặt mày nhăn nhó đau đớn nói: "Thanh Phong Các bên kia gần đây đang vây quét người của Ám Vực, sau đó Thanh Phong Các dường như cũng bắt đầu dốc toàn lực thu thập thông tin về Diệp Thu Bạch và đồng bọn."
"Theo thông tin của chúng ta thì dường như là Thượng Cổ thế gia Hiên Viên gia đã chi một khoản tiền lớn để mời Thanh Phong Các điều tra."
"Cho nên ta muốn mượn Diệp Thu Bạch và đồng bọn, để họ phối hợp tung ra một vài tin tức giả, như vậy Thanh Phong Các sẽ chuyển tin này cho Hiên Viên gia."
"Đến lúc đó Hiên Viên gia biết đây là tin giả chắc chắn sẽ nổi giận, mà với nội tình của thượng cổ thế gia, cho bọn họ mượn cớ chất vấn Thanh Phong Các sẽ là một đòn chí mạng."
"Còn Ám Vực sẽ thừa cơ trong lúc này tung ra một vài tin tức thật không gây hại về Diệp Thu Bạch và đồng bọn, như vậy Ám Vực có thể hoàn toàn đặt chân vào Thương Huyền đại lục."
Không thể không nói, tổ hợp quyền này của Liễu Tự Như quá đỉnh.
Lục Trường Sinh cũng cảm thấy phương pháp này có tính khả thi rất cao.
Nhưng mà...
"Đã cầu người giúp việc, dù sao cũng phải có chút thái độ cầu cạnh chứ?" Lục Trường Sinh vắt chéo chân, gõ ngón tay lên thành ghế trúc, trên mặt lộ vẻ trêu tức nhìn Liễu Tự Như.
Liễu Tự Như ngẩn người, nói: "Ta đâu có cầu xin ngài, ta đang cầu Diệp Thu Bạch và đồng bọn mà."
"Diệp Thu Bạch bọn chúng là cái gì của ta?"
"Đồ đệ mà."
"Một ngày làm thầy cả đời làm gì?"
"Làm cha..."
Lục Trường Sinh cười híp mắt nói: "Cho nên còn muốn ta nói tiếp sao?"
Liễu Tự Như ôm mặt khóc không ra nước mắt, nói: "Đừng nói nữa, ngài muốn ta làm gì, nói thẳng đi."
Nghe vậy, Lục Trường Sinh trực tiếp đứng dậy, đi vào một gian phòng.
Không lâu sau liền từ trong phòng đi ra.
Liễu Tự Như ngây người nhìn Lục Trường Sinh ôm mấy chục bình đan dược đi ra đặt trước mặt hắn.
"Nhiều như vậy sao?"
Lục Trường Sinh quay người lại tiếp tục đi vào phòng, đồng thời nói: "Đừng có vội, vẫn còn."
Khi mấy trăm bình đan dược được đặt trước mặt.
Liễu Tự Như mắt không còn ánh sáng, nhìn bầu trời xanh thẳm "Ha ha ha" cười gượng.
Lục Trường Sinh chỉ vào Liễu Tự Như nói: "Ngươi xem đứa nhỏ này, cười trông vui vẻ chưa kìa, phấn khích chưa kìa!"
Một bên Hoàng Thiên trợn mắt.
Xin hỏi ngài bị mù lúc nào vậy?
Cái này gọi là vui vẻ ư? ? ?
Ngay lập tức, thương hại nhìn Liễu Tự Như một chút.
Mấy trăm bình đan dược này, e rằng lại phải mấy tháng nữa mới có thể đi lại được? Mà lại, khó chịu chắc chắn sẽ khó chịu chết.
Nói đi cũng phải nói lại, đan dược mà Lục Trường Sinh vừa luyện chế tuy có thể tăng cường thực lực, nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn.
Tuy nhiên.
Nói thì nói vậy.
Liễu Tự Như vẫn là ôm hơn một trăm bình đan dược đi vào phòng tu luyện, trên mặt đầy vẻ quyết tâm thấy chết không sờn.
========== PS: Chương bốn, bù 2, thiếu chương 14:..
Bạn cần đăng nhập để bình luận