Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1580: Kỳ Lân hồn ấn, Tiểu Hắc giận dữ!

Ba người Tiểu Hắc, Thạch Sinh và Mục Phù Sinh không hề để tâm đến những lời nói châm chọc và ánh mắt ác ý của đám người kia.

Bọn họ vẫn điềm tĩnh nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.

"Đồ ăn này còn không ngon bằng đại sư huynh làm, hương vị thật tệ hại." Tiểu Hắc vừa gặm thịt vừa bĩu môi nói.

Thạch Sinh sau khi uống một ngụm canh thì cũng gật đầu đồng tình: "Vẫn là canh cá của nhị sư tỷ nấu ngon hơn."

"Rượu này cũng không được, rượu do sư tôn từ tay ủ mới gọi là đậm hương đủ vị." Vẻ mặt Mục Phù Sinh tràn đầy chê bai, luyện hóa hết chén rượu vừa uống.

Đột nhiên, Tiểu Hắc thở dài nói: "Ta vốn không muốn ăn cơm, đồ ăn này dở quá. Sau khi trở về chúng ta tự nấu ăn vậy."

Nghe vậy, Thạch Sinh và Mục Phù Sinh mở to hai mắt nhìn nhau.

Đừng làm mà!

Không thể trêu vào, không thể trêu vào!

Hai tên Thân Vương ngồi ở một bên cũng liếc nhìn đám người Tiểu Hắc.

Mục Phù Sinh thở dài nói: "Lần này nổ mấy cái bếp vậy?"

Nhìn ba người đang nói chuyện với nhau, không hề quan tâm đến những người xung quanh, mấy vị Tử Viêm tướng liên thủ công kích bọn họ đều có vẻ mặt vô cùng khó coi.

"Đúng đúng đúng, chịu đựng một chút thì cũng tạm ăn được."

Là yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc sao?

Đồ ăn nơi này chỉ dở thôi, còn đồ ăn sư huynh làm có thể gây chết người đó!

Đây coi là cái gì?

Vẻ mặt Tiểu Hắc tràn đầy u oán mà liếc nhìn hai người, nói: "Thật ra ta đã luyện tập rồi."

Thạch Sinh và Mục Phù Sinh vội vàng nói: "Không cần không cần, cứ ăn đại một chút đi là được."

Mục Phù Sinh và Thạch Sinh quyết định sau khi trở về thì sẽ tu luyện hoặc đi làm việc khác, tuyệt đối không cho Tiểu Hắc sư huynh có bất kỳ cơ hội nào để vào bếp nấu nướng!

Kỳ Ngộ cũng thầm cười khổ trong lòng.

Tiểu Hắc: "... Chín cái."

Thật sự không có ai suy nghĩ muốn giải vây giúp hắn.

Đang ở tại Kỳ Lân tộc và trong tình huống bị mọi người vây công chỉ trích, nhưng vẫn có thể giữ được tâm tình này.

Hay là căn bản không để Kỳ Lân tộc vào trong mắt?

Trong mắt hai tên Thân Vương lóe lên tia sáng!

"Không phải trong những năm này, các vị luôn tìm kiếm manh mối của Sơn Hải Kinh hay sao?"

Nghe vậy, mọi người đều kinh hãi.

Sau khi lắc đầu một cách bất đắc dĩ, Kỳ Ngộ nhìn về phía các Tử Viêm tướng, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, trầm giọng nói:

"Chưa chắc việc này có đúng không không, nhưng không phải tộc ta không cùng tâm ý , chắc hẳn nhị đệ cũng hiểu rõ đạo lý này. Nếu bọn họ tìm được họa côn của Sơn Hải Kinh trước rồi muốn độc chiếm thì lúc đó biết phải làm sao?"

Nhưng mà cũng không còn cách nào khác.

Những người bên dưới nghe thế cũng gật đầu đồng tình.

) Tương tự câu Khác máu tanh lòng.

(

"Hợp tác? Mặc dù là quan hệ hợp tác, nhưng cũng không phải là hợp tác giữa các thế lực, mà chỉ là hợp tác giữa vài người chúng ta mà thôi."

Nếu đúng là như thế, vậy chuyện Kỳ Ngộ hợp tác với ba tên Nhân tộc này quả thật vô cùng sáng suốt.

Đây đối với Kỳ Lân tộc bọn họ mà nói cũng có được lợi ích cực lớn!

Lúc này, Kỳ Xuyên ngồi ở vị trí chủ tọa cười nói:

Nghe được ba chữ Sơn Hải Kinh này, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.

Quan sát phản ứng của mọi người, Kỳ Ngộ cười nói: "Đúng thế, bên trong Đăng Thần di tích, bọn họ có sự cộng hưởng với thiên côn trong số hai họa côn của Sơn Hải Kinh. Mặc dù không chiếm được, nhưng chắc hẳn bọn họ có thể trợ giúp chúng ta trong việc tìm kiếm Sơn Hải Kinh sau này."

Có thể nói, ai lấy được Sơn Hải Kinh trước thì có thể dẫn đầu tiến thêm một bước, thậm chí phá vỡ thế cục hiện tại mà trở thành thế lực đứng đầu Ma Thú đại lục!

Sơn Hải Kinh là thần vật đáng mơ ước, không chỉ có Kỳ Lân tộc bọn họ mà tam đại thú tộc khác cũng công khai ráo riết tìm kiếm.

Kỳ Ngộ nhíu mày: "Vậy đại ca muốn làm gì?"

Kỳ Xuyên cười nói: "Rất đơn giản, nếu ba người họ thật sự có thể tìm được họa côn của Sơn Hải Kinh thì hãy hạ cấm chế trong thần hồn của ba người. Đợi sau khi bọn họ giao họa côn Sơn Hải Kinh cho chúng ta rồi thì lại giải trừ cấm chế!"

"Đương nhiên, đến khi đó Kỳ Lân tộc cũng sẽ không keo kiệt, ban thưởng lớn cho ba tên Nhân tộc này."

Gương mặt Kỳ Ngộ hoàn toàn trở nên âm trầm.

Hai mắt Mục Phù Sinh hơi nheo lại, thầm nghĩ: "Kẻ này không đơn giản."

Chỉ vỏn vẹn hai câu nói mà đã nghịch chuyển thế cục.

Nếu như bị hạ cấm chế thì đến lúc đó coi như tìm được họa côn, cũng vì sự ép buộc của cấm chế mà phải giao đồ cho Kỳ Xuyên.

Nếu như từ chối thì mọi chuyện lại căng thẳng như lúc bắt đầu.

Sau này làm việc cũng sẽ gặp khó khăn hơn.

Đám người Mục Phù Sinh lại không sợ bị hạ cấm chế trong thần hồn.

Nhưng mà...

Bị bắt hạ cấm chế trong thần hồn, dù là bất kỳ ai cũng sẽ có tâm lý chống cự!

Trên đời này có kẻ chịu sao?

Đầu óc tên này bị gì vậy?

Mục Phù Sinh nhún vai nói: "Đương nhiên, nếu không thì sẽ dễ bị lừa. Điều này ta hiểu được, đại thiếu cứ phái người làm đi."

Nhưng chỉ phút chốc sau, Mục Phù Sinh đột nhiên cười nói:

"Không có vấn đề gì, chúng ta vốn là người ngoại tộc, cho nên bị hạ cấm chế đề phòng cũng dễ hiểu."

Lời này vừa nói ra khiến cho toàn trường đều xôn xao.

Bọn họ nhìn Mục Phù Sinh với ánh mắt không thể tin được.

Cho dù là Kỳ Ngộ cũng có vẻ mặt ngạc nhiên, truyền âm nói: "Mục huynh, không cần phải như vậy. Nếu thế thì sinh tử của các ngươi sẽ nằm trong tay Kỳ Xuyên!"

Mục Phù Sinh khoát tay áo.

Nhìn thấy biểu cảm vân đạm phong khinh của Mục Phù Sinh, Kỳ Ngộ sững sờ rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Tiểu Hắc và Thạch Sinh không lên tiếng, bọn họ tin tưởng Mục Phù Sinh vô điều kiện.

Lúc này, vẻ mặt Kỳ Xuyên tràn đầy nghi ngờ, nói: "Người hạ cấm chế sẽ là thuộc hạ của ta chứ không phải thuộc hạ của nhị đệ, ngươi có hiểu không?"

Trong lòng Xích Viêm Thân Vương cũng thở dài trong lòng, nghĩ trong đầu: "Xem ra nên chọn lại phe rồi..."

Ai mạnh ai yếu đã phân ra cao thấp.

Nhìn thấy cảnh này, đám người bên dưới thầm lắc đầu.

Kỳ Xuyên thì vẫn giữ thái độ bình tĩnh, thản nhiên ngồi uống rượu.

Hắn đang lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Kỳ Ngộ cũng hiểu ý nghĩa của những lời nói này, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kỳ Xuyên.

Bởi vì tất cả mọi người trong Thảo Đường đều đã được Lục Trường Sinh bày kết giới phòng ngự trong thần hồn của bọn họ.

Cho dù là cấm chế hay các loại công kích thần hồn nào khác.

Trừ khi là mạnh hơn Lục Trường Sinh, nếu không sẽ không có tác dụng.

Nhưng mà... Người mạnh hơn sư tôn sao?

Mục Phù Sinh khẽ cười.

Không dám nói chắc chắn không có, dù sao thế giới bao la vô tận, ai đoán trước được điều gì.

Nhưng chắc chắc nơi này không có.

Đây cũng là chỗ dựa của đám người Mục Phù Sinh.

Thấy thế, Kỳ Xuyên nhẹ gật đầu, đứng dậy cười to nói: "Được! Nếu các ngươi đã có quyết tâm như vậy thì tạm thời chấp nhận các ngươi hợp tác với Kỳ Lân tộc ta."

Sau đó Kỳ Xuyên nhìn về phía Thanh Viêm Thân Vương, cũng là vị Thân Vương ngồi cạnh hắn, chắp tay nói: "Vương thúc, thỉnh ngươi đích thân ra tay."

Nếu như là do cường giả đẳng cấp như Thân Vương hạ cấm chế, vậy rất khó phá giải.

Chỉ thấy Thanh Viêm Thân Vương gật đầu đứng lên nói: "Đừng vọng tưởng có thể giải trừ cấm chế, đây là Kỳ Lân hồn ấn, một khi cưỡng ép phá giải thì Kỳ Lân Thanh Viêm sẽ bùng nổ, ăn mòn toàn bộ thức hải."

Mục Phù Sinh khẽ gật đầu.

"Thả lỏng thức hải ra đi."

Ba người Mục Phù Sinh làm theo.

Trong ánh mắt nghi ngờ khó tin của mọi người, Thanh Viêm Thân Vương chỉ tay ra, hạ cấm chế vào thức hải của ba người Mục Phù Sinh.

Sau khi Thanh Viêm Thân Vương xác nhận không có gì bất thường thì quay qua gật đầu nhẹ với Kỳ Xuyên.

Lúc này đám người mới yên tâm, nhưng vẫn nhìn ba người Mục Phù Sinh với ánh mắt kỳ quái.

Ba tên này đều là đồ ngu à?

Nhưng bọn họ không thể nào biết được, ngay khi Kỳ Lân hồn ấn tiến vào thức hải của ba người Tiểu Hắc thì đã bị một sợi kim quang trói chặt lại. Mặc dù không nghiền nát nó nhưng cũng sẽ không thể gây ra ảnh hưởng nào đến đám Mục Phù Sinh nữa.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thanh Viêm Thân Vương không cảm giác được cấm chế bị phá.

Nhưng lúc này, đột nhiên Tiểu Hắc đập chén rượu lên bàn dài.

Bàn dài vỡ vụn ngay lập tức!

Khiến cho mọi người chú ý đến.

Khi mọi người đang nhíu mày không hiểu hắn định làm gì thì Tiểu Hắc đứng lên nói:

"Chúng ta đã làm theo sắp xếp của các ngươi rồi.

Nhưng mà đạo lý có qua có lại, nếu đã là quan hệ hợp tác thì đương nhiên chúng ta cũng muốn nhìn xem thực lực của Kỳ Lân tộc ra sao, miễn cho làm vướng víu cản trở chúng ta."

Nói đến đây, Tiểu Hắc phi ra đứng ở trung tâm yến tiệc, nhếch miệng cười nói: "Những ai có cùng cảnh giới với ta, hoặc cao hơn một hai tiểu cảnh giới, tất cả xông lên đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận