Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 767 - Thuốc xịt đuổi sói

Đường phố trong Thương Khung vực tràn ngập trong bầu không khí áp lực

Trái ngược với sự phồn vinh vui sướng như thường ngày.

Bất kể là tiểu thương, đệ tử các thế lực, hay là tán tu thì trên mặt mỗi người đều mang theo nét đăm chiêu, hoặc là sợ hãi.

Ngay cả khi gặp người quen mà mọi người cũng chỉ gật đầu chào hỏi rồi vội vã rời đi.

Bốn người Hồng Anh, Ninh Trần Tâm, Thạch Sinh cùng với Mộc Uyển Nhi đang đi ở trên đường cái, họ nhanh chóng cảm nhận được bầu không khí bốn phía nên không khỏi sinh nghi hoặc trong lòng.

Thạch Sinh nhìn trái nhìn phải rồi lại gãi gãi đầu nói một cách nghi hoặc:

"Theo đạo lý mà nói thì vùng giới vực này là giới vực cực kỳ cao cấp trong giới vực vĩ độ trung."

"Nhưng vì sao nơi này nhìn qua thì phồn vinh nhưng lại có áp lực đến đáng sợ vậy?"

Nghe được những lời này, Mộc Uyển Nhi lập tức lâm vào trầm mặc.

"Rõ ràng là ta tới trước mà..."

Nghe thấy Mộc Uyển Nhi nói thế, Thạch Sinh cũng dùng ngữ khí ngây ngô tiếp lời:

Nàng rất muốn phản bác nhưng lời Thạch Sinh nói lại cực kỳ hợp đạo lý!

Hồng Anh cũng nói: "Loại tình huống này quả thật có chút kỳ quái."

Khi lão giả kia nhìn thấy Mộc Uyển Nhi xinh đẹp đáng yêu thì đã biểu hiện ra nét sửng sốt, rồi lại gật gật đầu bày ý định đi vòng qua nàng.

Ninh Trần Tâm lắc đầu.

Cuối cùng nàng chỉ có thể lộ ra "vẻ mặt oan ức" mà nhỏ giọng oán thầm một câu.

Mộc Uyển Nhi ở một bên suy nghĩ một hồi rồi sau đó giãn mặt mà cười: "Tìm người hỏi thử là được rồi không phải sao, thuận tiện còn có thể hỏi thăm chuyện Mục sư đệ đang ở đâu!"

"Có thể là gần đây đã xảy ra chuyện gì chăng?"

Chỉ thấy nàng nghiến hai hàm răng đến mức phát ra tiếng kèn kẹt.

Vừa nghe thế lão giả liền ngẩn người, nhìn Mộc Uyển Nhi mà giống như đang nhìn quái vật vậy.

"Mục sư đệ không phải đã nhập môn trước ngươi sao, không phải ngươi nên gọi là sư huynh sao?"

Hỏi thăm?

Chẳng qua, Mộc Uyển Nhi vẫn đi tới trước người một lão giả mang sắc mặt âm trầm.

Mộc Uyển Nhi lập tức hỏi: "Tiền bối, cho phép hỏi thăm, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà có thể làm cho đối phương chỉ có thể chạy trốn chứ không dám trả lời?

Chỉ thấy lão giả hít sâu một hơi, thân hình đang hơi đứng sững lại đó bỗng nhiên chạy biến biến mất.

Nhưng tất nhiên thế giới nào mà chẳng có những thằng ngốc lớn mật.

Hỏi thăm xem có ai không biết tin tức Vô Gian luyện ngục sắp trở về, Tề Sát Đạo đã sống lại?

Nam tử trẻ tuổi nghe giọng nói ngây thơ của Mộc Uyển Nhi thì không khỏi ngẩn người.

Hỏi thăm xem toàn bộ cái giới vực vĩ độ trung này hiện tại, ngoại trừ người trần mắt thị ra thì còn có ai không biết chuyện gì đang xảy ra?

Mộc Uyển Nhi hiển nhiên đạt đủ cả hai.

Là lô đỉnh thượng thừa và sắc đẹp duyên dáng.

Đối với loại tông môn truy cầu song tu như Hợp Hoan tông bọn họ mà nói thì trên đời này có hai thứ không thể cưỡng lại.

Thế mà lại có người bên đường hỏi tới cái vấn đề làm tất cả mọi người lâm vào khủng hoảng, tránh không kịp này?

Ví dụ như nam tử trẻ tuổi nhìn qua rất lỗ mãng kia, khi nhìn thấy Mộc Uyển Nhi đi tới phía hắn thì hai mắt hắn còn không thể nhìn thẳng được mà cứ nhìn chằm chằm Mộc Uyển Nhi.

Trong lòng hắn còn nghĩ, xem ra hôm nay mình không bế quan là rất đúng, bằng không là không có khả năng gặp được một nữ nhân xinh đẹp động lòng người như vậy.

Mộc Uyển Nhi chớp chớp mắt nhìn về phía nam tử trẻ tuổi này mà hỏi: "Vị đại ca này, cho phép hỏi thăm gần đây Thương Khung vực đã xảy ra chuyện gì sao, vì sao mọi người đều có vẻ kinh hoảng như thế?"

Mộc Uyển Nhi thấy thế thì cũng sửng sốt.

Có người trực tiếp chạy trốn, có người còn dứt khoát không để ý tới Mộc Uyển Nhi.

Chỉ là, mỗi người đều kín như bưng không muốn phản ứng lại câu hỏi của nàng, như thể còn không đụng tới cái chuyện này nữa cơ.

Mộc Uyển Nhi lại đi hỏi tiếp.

Mộc Uyển Nhi thấy đối phương không trả lời thì trong lòng không khỏi bất đắc dĩ, nàng vừa muốn buông tha lại nghe nam tử trẻ tuổi kia nói:

"Ngươi mà đi hỏi người khác chuyện này là nhất định là không có cách nào biết được, dù sao hiện tại cũng đâu ai dám đề cập tới chuyện này?"

Nghe được lời của đối phương, Mộc Uyển Nhi lại nhìn về phía nam tử trẻ tuổi.

Vừa nhìn qua nàng đã đối diện với ánh mắt cực kỳ cháy bỏng của đối phương.

Thế là nàng không khỏi sinh lòng chán ghét.

Trong tay cũng xuất hiện thêm một bình sứ nhỏ màu trắng.

Thạch Sinh nhìn thấy một màn như vậy, lại nhìn thấy nam tử trẻ tuổi kia dám lộ ra loại thần sắc đó với Mộc Uyển Nhi.

Thế là hắn không thể không bước lên phía trước, nhưng lại bị Hồng Anh kéo về.

"Tin tưởng Uyển muội đi, không phải ai cũng có thể trêu chọc nàng đâu."

Nam tử trẻ tuổi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại dùng ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Mộc Uyển Nhi mà lộ ra nụ cười ý vị thâm trường:

Nếu ta là đệ tử của Thánh Phù tông thì cần gì phải hỏi ngươi?

Mộc Uyển Nhi lắc đầu, nhìn nam tử trẻ tuổi như nhìn một thằng ngốc.

"Ngươi không phải người của Thánh Phù tông?" Nam tử trẻ tuổi hỏi ngược lại.

"Ta muốn tìm người ở Thánh Phù tông."

Nếu thật sự có chọc nhầm đối phương thì chỉ sợ toàn bộ Hợp Hoan tông đều phải bị diệt!

Vô Gian luyện ngục giờ đã phục hưng khiến cho mọi thế lực sợ hãi mà cặm cụi suy nghĩ nên phân chia đội hình như thế nào, hoặc nên nhúng tay vào lúc nào.

Các thế lực lớn vẫn chưa chịu tỏ thái độ khiến cho toàn bộ người tu đạo sống trong giới vực vĩ độ trung này ôm lòng hoảng sợ.

Mộc Uyển Nhi khẽ gật đầu rồi lại hỏi: "Vậy ngươi có biết Thánh Phù tông ở nơi nào không?"

"Thánh Phù tông?"

Nam tử trẻ tuổi ngẩn người, ngay tức khắc cái ánh mắt muốn làm càn kia của hắn như là đã bị dội một gáo nước lạnh, hắn hơi tỉnh táo lại mà dò hỏi cẩn thận:

"Ngươi hỏi Thánh Phù tông làm gì?"

Lỡ mà đối phương là đệ tử của một vị tiền bối đại năng nào đó trong Thánh Phù tông thu ở bên ngoài, bây giờ đã tu nghiệp xong rồi, đang chuẩn bị trở về tông môn thì hắn tuyệt đối không thể trêu chọc.

Dù sao Hợp Hoan tông cũng chỉ là thế lực hạng hai.

Thánh Phù tông là thế lực đứng đầu trong giới vực vĩ độ trung.

Vô Gian luyện ngục là thế lực tà tu cường thịnh nhất giới vực vĩ độ trung.

Còn biết cả nguyên nhân vì sao Thương Khung vực vốn phồn hoa vô cùng lại trở nên áp lực như thế.

Chỉ một lúc sau, đám người Hồng Anh đã biết được toàn bộ sự tình từ đầu đến cuối cũng từ trong miệng nam tử trẻ tuổi này.

"Ngươi có biết Vô Gian luyện ngục..."

Nam tử trẻ tuổi mang theo nụ cười đắc ý trên mặt dùng ánh mắt đăm đăm nhìn chằm chằm Mộc Uyển Nhi, rồi nói bằng một giọng đầy kiêu ngạo:

Chỉ thấy trên mặt Hồng Anh treo nụ cười như không cười, Thạch Sinh cũng gật đầu một cái rồi đứng người lại.

"Ta cũng đã trả lời ngươi nhiều câu hỏi như vậy rồi, ta mà trả lời nữa thì thiệt thòi cho ta quá."

"Cái tin tình báo vừa nãy xem như ta tặng cho tiểu thư, còn về câu hỏi vừa rồi, không thì tiểu thư theo ta trở về tông môn đi, ta sẽ trả lời cho ngươi biết?"

Nói đến đây, nam tử trẻ tuổi thò tay ra muốn bắt lấy cổ tay mảnh nhỏ của Mộc Uyển Nhi.

Thấy thế, Mộc Uyển Nhi lại giãn mặt cười rộ lên rồi ném thẳng cái bình sứ màu trắng trong tay ra.

Trong ánh mắt kinh ngạc của nam tử trẻ tuổi, bình sứ màu trắng nổ tung cách người nam tử trẻ tuổi một thước!

Bột phấn màu hồng lập tức vây nam tử trẻ tuổi vào bên trong!

Nam tử trẻ tuổi lúc đầu còn hơi sững sờ, nhưng trong nháy mắt khi bột phấn bao phủ toàn thân thì nhất thời hắn phát ra một tiếng kêu thảm.

Hắn dùng một tay che hai mắt tay còn lại che kín thân dưới mà lăn lộn thét chói tai trên mặt đất!

Tiếng kêu thảm thiết này cũng khiến cho người chung quanh kinh ngạc chú ý.

Thấy thế, Thạch Sinh cũng ngơ ngác hỏi: "Uyển Nhi sư muội, ngươi vừa làm cái gì thế?"

"Gọi ta là sư tỷ."

Mộc Uyển Nhi dùng ngữ khí nghiêm túc sửa lời hắn.

Sau đó nàng nắm chặt hai tay đặt ở vạt váy mà dùng sắc mặt thẹn thùng để trả lời:

"Trước đó sư tôn có nói với ta, nữ hài tử đi ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn."

"Vì thế ta liền luyện chế ra loại thuốc xịt đuổi sói này."

"Tuy rằng không biết cái tên này có ý nghĩa gì, nhưng đã là lời sư tôn nói thì nhất định không sai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận