Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1586: Miệng lưỡi lợi hại, đưa đầu đến gặp

Trong phủ đệ.

Giờ phút này, ngoại trừ Dương Viêm Thân Vương đang ngồi khoanh chân ở chủ vị thì có một người khác, đó chính là Kỳ Xuyên.

Nhìn Kỳ Xuyên, gương mặt Kỳ Ngộ trầm xuống, nói: "Không phải đại ca đang ở yến tiệc sao? Sao thế, yến tiệc kết thúc nhanh như vậy à?"

Kỳ Xuyên gật đầu đáp: "Ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi, ca múa cũng xem hết rồi, đương nhiên sau đó phải kết thúc thôi."

Lúc hắn nói xong câu cuối cùng thì Kỳ Xuyên nhìn qua Mục Phù Sinh.

Trong đôi mắt ẩn giấu sát ý rất sâu, nhưng không tránh được cảm giác của Mục Phù Sinh.

"Vậy lần này đại ca ngươi tới đây làm gì?" Kỳ Ngộ biết rõ còn cố tình hỏi.

Kỳ Xuyên cũng không giấu giếm mà nhìn về phía Dương Viêm Thân Vương, cười nói: "Thân Vương, chuyện vừa rồi mong ngươi hãy cân nhắc một chút, ta còn có chút chuyện phải làm, không quấy rầy nữa."

Nhưng Kỳ Xuyên đã trao đổi xong với Dương Viêm Thân Vương rồi?

Hắn quay đầu cẩn thận nhìn Mục Phù Sinh.

Lúc bọn họ rời đi, yến tiệc còn đang tiến hành.

Không đợi Mục Phù Sinh suy nghĩ nhiều, lúc Kỳ Xuyên đi ngang qua Mục Phù Sinh thì đột nhiên dừng lại.

Vậy cũng có nghĩa là Dương Viêm Thân Vương chưa đồng ý với sự mời chào của Kỳ Xuyên, điều này khiến cho Kỳ Ngộ thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Hắc giống như một cơn bão lốc thể hiện mọi thứ ra bên ngoài.

Dương Viêm Thân Vương vẫn nhắm mắt như cũ, bình thản gật đầu: "Đại thiếu đi thong thả, không tiễn."

Mặc dù Mục Phù Sinh không ra tay ở yến tiệc, trong trận giao lưu thi đấu học viện Lục giới cũng không có chỗ nào nổi bật. Nhưng Kỳ Xuyên luôn có cảm giác, mức độ nguy hiểm của Mục Phù Sinh... Không thua kém gì Tiểu Hắc.

Mục Phù Sinh thì nhíu mày, hắn thấy có gì đó không đúng.

Không tiễn.

Trao đổi về vấn đề nhạy cảm như vậy mà lại nhanh đến thế sao?

Nhưng Mục Phù Sinh thì lại không nhìn thấu được.

Cho dù trở lại Ngộ phong, nói chuyện với Xích Viêm Thân Vương thì cũng không mất quá nhiều thời gian.

Bình thường loại người này mới chính là người nguy hiểm nhất.

Không, phải nói là còn nguy hiểm hơn so với Tiểu Hắc.

Mặc dù có thiên phú và thực lực rất mạnh nhưng không hề che giấu cái gì.

Bởi vì hắn biết Kỳ Xuyên không lay động được đám người Tiểu Hắc.

Không biết tại sao, Kỳ Xuyên luôn có cảm giác những người này ở trong tộc sẽ uy hiếp đến hắn.

Đương nhiên Mục Phù Sinh cũng hiểu, thế nên hắn cười lắc đầu nói: "Quả thật điều kiện mà đại thiếu đưa ra khiến cho ta rất động lòng, nhưng mà hai vị sư huynh kia của ta không thích đổi chỗ ở khắp nơi đâu."

Đột nhiên, Kỳ Xuyên nhìn Mục Phù Sinh, cười nói: "Nếu như các ngươi bằng lòng gia nhập dưới trướng ta... Không, phải nói là hợp tác với ta."

Mục Phù Sinh gật đầu, nhìn có vẻ như hắn không có chút tức giận nào, thế nhưng lời nói lại khiến người ta cảm thấy không rét mà run.

"Cho ngươi một cơ hội."

Đương nhiên là có.

Mục Phù Sinh không tức giận sao?

"Không sao, cũng mong đại thiếu hành sự cẩn thận. Chắc là trong khoảng thời gian này Kỳ Lân tộc sẽ không yên bình đâu. Hy vọng sau này còn có thể tham dự yến tiệc của đại thiếu."

"Nhị đệ cho các ngươi điều kiện gì, ta ra gấp đôi. Nếu như còn có yêu cầu gì đặc biệt ta cũng sẽ dốc sức đáp ứng."

Kỳ Xuyên khẽ gật đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn Mục Phù Sinh nói: "Điều này cũng tốt, nhưng đáng tiếc ở đây là Ma Thú đại lục chứ không phải Phàm Nhân giới."

Trong lời nói của Kỳ Xuyên tràn ngập sự đe dọa.

"Trời cao hoàng đế xa, ở đây không ai có thể bảo vệ các ngươi... Cho nên tốt nhất hãy suy nghĩ kỹ trước khi làm."

Kỳ Ngộ hơi nhíu mày nhưng không lên tiếng.

Nhưng chắc chắn Kỳ Xuyên không thể làm vậy được.

Hắn có thể chấp nhận nhường Sơn Hải Kinh cho người khác.

Dù sao... Trong toàn bộ Kỳ Lân tộc, cũng chỉ có mỗi Kỳ Ngộ là không có hứng thú quá lớn với Sơn Hải Kinh.

Dù sao cũng đã vạch mặt nên không còn quá nhiều kiêng dè nữa, Mục Phù Sinh cười nói thêm: "Đương nhiên không biết yến tiệc lần sau có phải là để tiễn đưa hay tưởng niệm đại thiếu hay không."

Vẻ mặt Kỳ Xuyên biến đổi, nhìn chằm chằm vào Mục Phù Sinh.

Sắc mặt Mục Phù Sinh như trêu cợt, nhìn thẳng lại Kỳ Xuyên, nói: "Dù ngươi nhìn ta như thế thì đến khi đó cũng không tặng hoa cho ngươi đâu. Dù sao lực lượng trong xương cốt của đại thiếu cũng không ít, tin chắc rằng sau khi hạ táng thì mộ phần sẽ mọc hoa mọc cỏ rất nhanh."

"Được! Được! Được!"

Ba tiếng được liên tiếp chứa ba loại cảm xúc khác nhau.

Kỳ Xuyên muốn vỗ bả vai Mục Phù Sinh nhưng lại bị hắn né tránh: "Đừng đụng vào ta, người sắp chết rất xui xẻo."

Nghe vậy, Kỳ Xuyên nhíu mày.

Thật sự coi hắn là người chết sao?

"Ngươi cũng rất tự tin, hy vọng ngươi có thể giữ vững được sự tự tin đó." Nói xong, sát ý trong mắt Kỳ Xuyên không che giấu nữa mà tỏa ra nhắm thẳng vào Mục Phù Sinh.

Rất hợp lý.

"Nhưng các ngươi còn chưa đạt được, lời hứa này cũng chỉ như gió bay mà thôi. Lỡ như ta đồng ý gia nhập một phe mà phe còn lại lấy được Sơn Hải Kinh trước thì có phải càng không có cơ hội sao?"

Lúc này Dương Viêm Thân Vương mới mở mắt ra, nhìn Kỳ Ngộ nói: "Mượn nhờ Sơn Hải Kinh thật sao? Mới nãy đại thiếu đã đề cập qua."

"Có lẽ ta có cách."

"Nghe nói căn nguyên của Thân Vương bị tổn thương chưa khôi phục lại được."

Nếu hắn động lòng thì đã không giữ thái độ trung lập như bây giờ.

Vậy thì càng dễ lộ ra sơ hở.

Đương nhiên, phàm là người có đầu óc thì sẽ không đưa cảm xúc vào trong kế hoạch.

Nhưng cũng có thể sỉ nhục đối phương một trận.

Mục Phù Sinh gật đầu.

Quả nhiên hắn vẫn bị nhiễm thói xấu của đám sư huynh rồi...

Lúc này, Dương Viêm Thân Vương đang khoanh chân ngồi ở chủ vị lên tiếng nói: "Nhị thiếu, nếu nhưng ngươi đến đây cũng vì muốn lôi kéo ta thì ta vẫn nói như vừa nãy, mời về đi."

Kỳ Ngộ lại cười nói: "Thân Vương, lần này mục đích đến đây đúng là vì vậy... Nhưng mà có lẽ sau khi ngươi nghe ta nói hết thì sẽ thay đổi suy nghĩ không chừng."

Dương Viêm Thân Vương nghe xong vẫn không động đậy, gương mặt bình thản như cũ.

Dù sao trong thời gian này, hai vị đại thiếu nhị thiếu vì lôi kéo hắn mà đã đưa ra không ít lợi ích.

Trong tình huống không biết đối phương sẽ làm gì tiếp theo như thế này, càng chọc giận đối phương, khiến cho đối phương hành động sớm, hoặc là trong hành động và lời nói vô thức bộc lộ cảm xúc.

Nhưng mà... Ý định của Mục Phù Sinh cũng không phải là chỉ đối đáp miệng lưỡi.

Mục Phù Sinh nhún vai đáp: "Không còn cách nào khác, bị lây nhiễm thói xấu của mấy vị sư huynh trong nhà."

Sau khi Kỳ Xuyên rời đi, lúc này Kỳ Ngộ mới nhìn Mục Phù Sinh, hỏi nhỏ: "A? Dáng vẻ chọc giận khiêu khích đối thủ này không giống như tính cách thường ngày của Mục huynh nha."

Kỳ Xuyên hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Nhưng Mục Phù Sinh không để tâm.

Nhưng Kỳ Ngộ không nghĩ ra điều kiện nào khác để lôi kéo Dương Viêm Thân Vương được nữa.

Lúc này, Mục Phù Sinh đứng ra cười nói: "Mặc kệ có lấy được Sơn Hải Kinh hay không, chỉ cần Thân Vương gia nhập vào phe chúng ta, như vậy chúng ta có cách chữa trị căn nguyên tổn thương cho ngươi."

"Ồ?" Trong mắt Dương Viêm Thân Vương đã hiện lên một tia hứng thú.

"Ngươi... Dựa vào cái gì?"

Mục Phù Sinh thản nhiên nói: "Dựa vào cái gì thì tiền bối đừng quan tâm. Sau khi chuyện này kết thúc, tất nhiên sẽ cho tiền bối được như ý. Ngoài ra ta không thể nói thêm gì khác."

"Nhưng nếu tiền bối không tin thì có thể đánh cược với Kỳ Ngộ, nếu như không hoàn thành lời hứa cho tiền bối thì Kỳ Ngộ sẽ thỏa mãn một việc tùy ý cho tiền bối. Cho dù đó là làm trâu làm ngựa hay lấy mạng ra đều được. Như vậy không thiệt thòi gì đi."

Vẻ mặt Kỳ Ngộ biến đổi.

Sao lại thế, tự nhiên đẩy qua ta là sao?

Nghe đến đó, Dương Viêm Thân Vương nhếch miệng cười một tiếng: "Có chút thú vị... Xem ra ngươi rất tự tin."

"Nếu đã như vậy... Ta muốn thêm một đầu, thế nào?"

Mục Phù Sinh nhíu mày.

"Nếu như làm không được, thì ngươi phải đưa đầu đến gặp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận