Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 130 - Yêu cầu không cao, tự sát là được

Một hơi thở khổng lồ bao phủ toàn bộ Phật Sơn!

Tất cả người trong Phật thành đều hướng ánh mắt về đây, tràn đầy hoảng sợ.

Hơi thở này, đến tột cùng là người phương nào.

Đến tột cùng là ai phủ xuống Phật Sơn!

Đám người công tử áo gấm vừa xuống tới chân Phật Sơn liền cảm nhận được một hơi thở kinh khủng!

Cảm nhận được hơi thở này, linh khí trong cơ thể bọn họ đều ngừng lưu động.

Thậm chí có người bị ép hạ xuống đất, hô hấp cực kỳ khó khăn!

Đây là hoàn toàn áp chế về mặt thực lực.

Có thể bồi dưỡng ra yêu nghiệt như thế thì có thể là tồn tại đơn giản sao?

Có hai nam tử đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt hướng về phía Phật Sơn.

Chẳng lẽ là người phía sau thư sinh ra tay?

Trong một căn phòng giữa tửu lầu.

Cỗ hơi thở này mạnh hơn người trong gia tộc bọn hắn vô số lần!

E là ngay cả bọn họ liên thủ cũng không cách nào chống lại người này.

Sắc mặt công tử áo gấm tái nhợt, ôm ngực, hoảng hốt nhìn lên trên núi.

Cảm nhận được cỗ hơi thở khổng lồ này, tâm thần cả hai đều chấn động!

Dù từng gặp lão tổ nhưng hắn cũng chưa từng có cảm nhận được hơi thở đáng sợ thế này.

Là vị đại năng nào ra tay?

Ở Phật thành.

"Ha hả, xem ra ngươi không cần lo lắng nữa."

Cũng là chuyện bình thường.

Một nam tử trừng mắt nói: "Ta lo lắng khi nào?"

Rốt cuộc là ai?

"Trách không được thư sinh kia dám lên núi, với chỗ dựa bực này thì sẽ có thể toàn thân trở ra."

Trước tượng Phật vàng kim.

Nếu bọn họ biết người phủ xuống chỉ là một hình chiếu mà thôi, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào. ...

Điều này đại biểu cho cảnh giới Phật đạo của sáu lão giả đã đạt tới một loại cảnh giới cực kỳ cao thâm.

"Hơi thở của ngươi cũng tiết ra."

"Là người phía sau tên thư sinh kia sao?"

Nam tử trêu ghẹo: "Lúc thư sinh gặp phải đám Bồ Tát vây công, có phải ngươi muốn lên núi cứu hắn hay không?"

"Là một vị đại năng lánh đời sao?"

"Không biết, trong Trung Vực không có tồn tại thế này, Đông Vực cùng Bắc Vực cũng không có, còn Nam Vực? Địa phương kia không có khả năng sinh ra cường giả bực này."

"Cỗ hơi thở... Rốt cuộc là người phương nào, trên đại lục có tồn tại cấp bậc này sao?"

"Hừ, chỉ là ta không muốn nhìn thấy thiên kiêu thế này bị đám người ra vẻ đạo mạo như Phật môn kia chém giết mà thôi."

Giờ phút này, trên mặt sáu lão giả đều có vẻ nghiêm trọng!

Cỗ hơi thở này làm cho bọn họ kiêng kị!

"Là ai?"

Bên trong Phật điện trên Phật Sơn.

Quanh thân sáu lão giả đều có Phật quang uốn lượn.

Trong mắt đều lóe kim quang.

Sáu lão giả mặc cà sa khoanh chân ngồi trên đệm hương đồng thời mở mắt.

"Mặc kệ như thế nào, sợ là chúng ta muốn ra tay..."

Dứt lời, sáu lão giả đồng thời biến mất ở tại chỗ!...

Trên cầu thang Phật môn, nhóm Bồ Tát đều hoảng sợ nhìn bóng người trước mắt.

Cổ hơi thở này khiến bọn họ đều cảm giác hít thở không thông!

Ninh Trần Tâm thì khom người nói: "Sư tôn."

Sư tôn!

Nghe Ninh Trần Tâm nói, đám Bồ Tát đều khiếp sợ!

Là người phía sau thư sinh này.

Sư tôn của hắn!

Hơi thở bùng nổ!

Bất chợt tiến lên một bước.

Hắn vẫy vẫy tay, hai mắt híp lại, lạnh lùng nói: "Các ngươi muốn xử lý đệ tử ta thế nào!"

Bọn hắn nào ngờ Lục Trường Sinh căn bản không để ý tới chuyện này.

"Ta là người trong Phật môn, tự nhiên không thể mặc kệ."

"Các hạ... Đệ tử của ngươi tự tiện xông vào Phật môn, nói lời bôi nhọ Phật môn ta."

Ninh Trần Tâm cười khổ một tiếng nói: "Cho sư tôn thêm phiền toái, nhưng đệ tử không thể không làm chuyện này."

Ở trong lòng Ninh Trần Tâm, không có khả năng mặc kệ chuyện này!

Phật môn truyền đạo khắp thiên hạ.

Phật môn tuyên dương hoà bình.

Lại vì bản thân, không từ thủ đoạn bài trừ dị kỷ!

Lục Trường Sinh thấy ánh mắt kiên định của Ninh Trần Tâm thì không nói nhiều nữa.

Hắn quay đầu nhìn về phía đám Bồ Tát, lạnh nhạt nói: "Như thế nào, các ngươi chuẩn bị xử lý đệ tử của ta?"

Trong lúc nói chuyện, một cỗ hơi thở áp lên trên người đám Bồ Tát!

Đám Bồ Tát không cách nào ngự không nữa, trực tiếp hạ xuống, vận chuyển toàn bộ tu vi mới miễn cưỡng chống đỡ được cỗ hơi thở này!

Đây chính là một thế lực có giáo đồ trải rộng khắp đại lục!

Ngay cả Lục Trường Sinh bình thường không ngoài ra, ẩn cư trong Thảo Đường cũng từng nghe Tần Thiên Nam nhắc tới Phật môn thần bí cùng cường thế!

Đơn thương độc mã đánh tới Phật môn.

Một khi chọc tới phiền toái thì là phiền toái lớn.

Bình thường rất yên tĩnh, không gây chuyện.

Lục Trường Sinh quay đầu nhìn Ninh Trần Tâm, bất đắc dĩ nói: "Ngươi vẫn luôn là người để cho vi sư bớt lo nhất, sao hiện giờ cũng bắt đầu để ta lo rồi?"

Diệp Thu Bạch bị Lạc Nhật vương triều bao vây diệt trừ nhiều lần.

Hiện giờ Ninh Trần Tâm cũng bị nhiều cường giả Phật môn bao vây diệt trừ!

Sao Lục Trường Sinh có thể không tức giận chứ?

Tuy rằng ngày thường trông hắn không quan tâm đệ tử.

Nhưng trên thực tế lại là một người cực kỳ bao che!

Hắn chỉ không muốn can thiệp sâu vào con đường của đồ đệ thôi.

Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở bản thân.

Nếu đồ đệ gây chút chuyện, Lục Trường Sinh liền giúp đồ đệ giải quyết.

Như vậy đồ đệ làm sao đồ đệ có thể đi xa?

Đám Bồ Tát thấy thế cũng không nhiều lời nữa.

Ngay sau đó, Lục Trường Sinh lại tiến lên một bước, giơ một ngón tay ra.

Chỉ kình hóa thành quy tắc chi kiếm!

Trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng thì quy tắc chi kiếm liền bắn nhanh tới, xỏ xuyên qua trán một tên Kim Y Bồ Tát!

Kim Y Bồ Tát tức khắc mất mạng, thần hồn đều diệt!

Lúc này mấy tên Bồ Tát còn lại mới kịp phản ứng, hoảng sợ không thôi.

Lục Trường Sinh lạnh nhạt nhìn, đầu ngón tay lại ngưng tụ thêm nhiều quy tắc chi kiếm, muốn chém giết tất cả!

Trong khoảnh khắc này bỗng có kim quang buông xuống!

"A Di Đà Phật."

"Vị thí chủ này, xin thủ hạ lưu tình."

Sáu lão giả mặc áo cà sa xuất hiện phía trước Lục Trường Sinh.

Đám Bồ Tát nhìn thấy đều trở nên vui vẻ!

Cả đám sôi nổi chắp tay trước ngực, cúi người với sáu lão giả.

Chỉ nghe một lão giả mặt mày hiền từ đứng ra nói: "Thí chủ, chỉ là một trận hiểu lầm, không cần tạo thêm sát nghiệt."

Đám Bồ Tát nghe mà sửng sốt.

Đối phương nhục nhã Phật môn như thế mà lại muốn hoà giải cho xong sao?

Bọn họ nào biết sáu lão giả đang kiêng kị Lục Trường Sinh!

Đây là một hình chiếu!

Chỉ là hình chiếu mà hơi thở đã cường đại tới nước này, nếu bản thể đến thì sẽ như thế nào?

Khi đó, Phật môn sẽ gặp tai nạn!

Huống hồ hình chiếu này không yếu hơn bọn họ chút nào...

E là sáu người liên thủ cũng không cách nào giữ được đối phương.

Lục Trường Sinh lắc đầu nói: "Các ngươi muốn giết đệ tử ta, hiện tại không thành công liền muốn kết thúc trong hoà bình sao?"

Lão giả nhíu mày,"Vậy thí chủ muốn giải quyết như thế nào?"

Lục Trường Sinh lạnh lùng nói: "Rất đơn giản, ta cũng sẽ không làm khó các ngươi."

Theo sau, Lục Trường Sinh chỉ vào đám Bồ Tát nói: "Kẻ ra tay với đồ đệ của ta, tự sát là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận