Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1613: Sư tôn của ngươi rất muốn ăn đòn

Đòn tấn công khiến cho thiên địa chấn động, thậm chí toàn bộ Ma Thú đại lục cũng có thể cảm nhận được, nhưng lại bị Lục Trường Sinh dễ dàng chém nát bằng một kiếm?

Tất cả mọi người ở đây đều há to miệng, cơ mặt như co giật, ngơ ngác không nói nên lời.

Cũng chỉ có Tiểu Hắc, Thạch Sinh, Mục Phù Sinh, Hứa Dạ Minh và Hoàng Thiên là không có cảm giác gì.

Bọn họ thản nhiên nhìn cảnh tượng này.

Dù sao sư tôn cũng đã sử dụng Tru Thần Kiếm Trận, cho các ngươi đủ thể diện rồi.

Không cần phải quá mức kinh ngạc với loại thao tác bình thường này.

Đi theo bên cạnh Lục Trường Sinh lâu như vậy, bọn họ đã quen với khái niệm cường giả, độ thừa nhận cũng đã tăng cao hơn rất nhiều.

Đôi con ngươi to lớn của Càn lão đã hóa thành huyết sắc Kỳ Lân cũng hơi co lại.

Toàn bộ cơ thể khổng lồ của Kỳ Lân va chạm về phía Lục Trường Sinh!

Thế nhưng mà...

Trong chớp mắt, huyết sắc Kỳ Lân đã lao đến trước mặt Lục Trường Sinh.

Một luồng khí áp không ngừng tăng vọt bao phủ lấy Lục Trường Sinh.

Nghe vậy, đôi mắt của huyết sắc Kỳ Lân trừng to, từng miếng lân phiến trên cơ thể khổng lồ kia bắt đầu nhấp nhô lên xuống, huyết khí cũng theo đó mà liên tục phun ra, tạo thành một màn sương màu máu ở sau lưng hắn.

Nghĩ vậy.

Lúc nhìn thấy Tru Thần Kiếm Trận, hắn đã biết được đối phương là một đối thủ khó nhằn. Nhưng không ngờ được là đã sử dụng đến Kỳ Lân Huyết Cấm thuật rồi mà đối phương vẫn có thể phá hủy đòn công kích dễ như trở bàn tay.

Lại không hề khiến cho Lục Trường Sinh bị tổn thương chút nào, thậm chí ngay cả góc áo cũng không bị xé rách.

Đột nhiên, trong một tích tắc khi huyết khí phun ra, huyết sắc Kỳ Lân khổng lồ lại bất ngờ biến mất ngay tại chỗ, vạch ra một luồng huyết quang to lớn giữa không trung.

Nhìn vẻ khiếp sợ của mọi người, Lục Trường Sinh nhún vai nói: "Ta đã nói rồi, có át chủ bài gì thì tranh thủ tung ra hết đi, ta sẽ phá hết cho ngươi... Cho dù là tập hợp lực lượng chủng tộc cũng không sao, ta có thể chờ."

Không gian vốn là vô hình, nhưng dưới sự va chạm của huyết sắc Kỳ Lân thì lại dần dần lõm vào!

Nhưng Lục Trường Sinh đã dùng thân kiếm chứ không dùng lưỡi kiếm chém xuống.

Cơ thể của hai bên có kích thước quá chênh lệch, dưới cơ thể khổng lồ của Kỳ Lân, Lục Trường Sinh trông có vẻ vô cùng nhỏ bé, thậm chí gần như không thấy được.

Tuy vậy, nhát chém của Tru Thần Kiếm khiến người ta không nảy sinh nổi bất kỳ một suy nghĩ phản kháng nào, hóa thành một làn sóng xung kích đáng sợ, mạnh mẽ va chạm với cơ thể của huyết sắc Kỳ Lân.

Lục Trường Sinh thì thầm: "Cái này là dùng cơ thể tấn công sao? Sẽ chịu thương thế rất nặng đó... Nhưng mà ma thú tộc các ngươi đều lấy lực lượng cơ thể làm tự hào, chắc có thể chịu đựng được nhỉ?"

Lục Trường Sinh lại lần nữa cầm lấy một thanh Tru Thần Kiếm, chém một phát về phía huyết sắc Kỳ Lân đang lao đến gần trong gang tấc!

Cũng may là những người ở gần đó đã sớm lui đến khu vực tương đối an toàn, nếu không có lẽ đã chết không toàn thây.

Thân thể khổng lồ rơi xuống, đập vào một dãy núi dài bên trong Kỳ Lân sơn mạch.

Hoàng Thiên bất đắc dĩ cười nói: "Ngươi còn chưa hiểu rõ tính cách của sư tôn ngươi đâu. Nếu như sử dụng hai thanh kiếm... Thậm chí là ba thanh Tru Thần Kiếm thì chỉ e là tên Kỳ Lân này sẽ thân tử đạo tiêu."

Một tiếng gào thét thảm thiết vang lên, trên cơ thể của huyết sắc Kỳ Lân bị lõm vào một khối lớn.

Vẻ mặt Mục Phù Sinh đen lại.

Ngao!!!

Khói bụi dần tan đi.

Ai cũng nghẹn họng trố mắt nhìn chăm chú vào Lục Trường Sinh.

Hắn nhìn xung quanh, may là hiện giờ không có người chú ý đến bọn họ.

Huyết khí toàn thân phun ra ào ạt, ngay cả màu huyết sắc trên người Kỳ Lân cũng dần phai nhạt đi nhiều.

Tiểu Hắc ở một bên cũng phụ họa: "Hứa sư đệ, sau này ngươi tiếp xúc nhiều với sư tôn hơn thì sẽ biết thực lực của sư tôn khủng bố như thế nào."

"Thậm chí chúng ta dám chắc rằng thực lực mà sư tôn thể hiện ra lúc này cũng chỉ là một góc băng sơn của hắn thôi."

Thạch Sinh gật đầu nói: "Mục sư huynh của ngươi và sư tôn đều giấu át chủ bài rất kỹ, nhìn không thấu được, cảm giác cứ dùng mãi không hết."

Cơ thể lao vút trên mặt đất, hàng trăm ngọn núi bị đè nát!

"Vậy tại sao..."

Hoàng Thiên lắc đầu nói: "Đương nhiên là có thể sử dụng toàn bộ."

Thấy cảnh này, Hứa Dạ Minh hỏi: "Không phải sau lưng sư tôn có chín thanh kiếm? Chẳng lẽ Tru Thần Kiếm Trận chỉ có thể sử dụng một thanh kiếm?"

Màu đỏ tươi trên người huyết sắc Kỳ Lân đã phai nhạt đi nhiều, hắn ho liên tục.

Mỗi một lần ho thì đều sẽ có một ngụm máu lớn phun ra, trong máu thậm chí còn xen lẫn rất nhiều những mảnh vụn nội tạng vỡ nát.

Kỳ Lân lão tổ và tộc trưởng lơ lửng giữa không trung cũng chịu liên lụy.

Vẻ mặt của hai người đều tái nhợt.

Kỳ Lân Huyết Cấm thuật là bọn họ sẽ hấp thu huyết khí của toàn tộc, sau đó lấy họ làm môi giới, đưa lăng kính vào trong cơ thể Càn lão.

Cho nên nếu Càn lão trọng thương, tự nhiên bọn họ cũng bị phản phệ.

Trên không trung, Lục Trường Sinh nhìn xuống bọn họ, nói: "Thế nào? Không bò dậy nổi nữa sao?"

"Như vậy đi, nếu ngươi chịu phục rồi thì ho cái nữa?"

Huyết sắc Kỳ Lân vốn đang liên tục ho, nghe vậy lập tức ngậm chặt miệng lại, nhưng những tiếng rên rỉ trong cổ họng vẫn vang vọng.

"Chẳng qua là ta thấy nên phá hết tất cả át chủ bài của các ngươi một lần luôn cho nhanh."

Lục Trường Sinh quay đầu lại, nhìn huyết sắc Kỳ Lân, gãi đầu nói: "Ngươi đừng để ý đến ta, mới nãy ta không có ý châm chọc ngươi đâu."

Mà còn nói với cái giọng điệu này, biểu cảm này, rất dễ bị ngộ nhận là ngươi đang giễu cợt đối phương.

Làm vậy chẳng khách nào xem thường đối phương.

Kỳ Lân tộc kiêu ngạo như thế, trong tình huống các ngươi đang là kẻ địch đối đầu, dễ dàng đánh bại đối phương thì thôi, vậy mà ngươi còn chủ động muốn chữa thương?

Mục Phù Sinh che mặt nói: "Sư tôn, thật lòng mà nói thì lời ngươi rất thiếu đòn."

Rõ ràng gương mặt Lục Trường Sinh đang thể hiện sự quan tâm chân thành.

Nhưng lần này dường như đã châm vào ngòi nổ, đám Kỳ Lân tộc nhân bên dưới bắt đầu chửi ầm lên!

Cho dù Càn lão đã sống lâu như vậy, là lão cáo già đã trải qua đủ chuyện trên đời, nhìn hết nhân tình thế thái cũng phải hô lên một câu với Lục Trường Sinh.

"Ngươi cút!"

Nghe vậy, vẻ mặt Lục Trường Sinh đầy đáng thương, quay đầu nhìn về phía đám người Hoàng Thiên, kể khổ nói: "Ta đang quan tâm hắn mà? Vì sao bọn họ lại mắng ta?"

"Trái tim ta mong manh dễ vỡ lắm, không chịu nổi những lời thô tục này."

Cơ mặt Hoàng Thiên co giật liên tục, giống như đang cố gắng kìm nén điều gì, xoa xoa nắm đấm cắn răng nói:

"Nói thật, ta cũng muốn chửi ngươi, nhưng bây giờ càng muốn đánh ngươi hơn... Tiếc là đánh không lại."

"A? Vì sao?"

"Nhìn ngươi khó khăn quá, hay là ta sẽ trị thương cho ngươi, hoặc cho ngươi vài bình đan dược. Đảm bảo ngươi sẽ nhanh chóng đứng dậy được!"

Hắn cố gắng đứng lên, nhưng vết thương của huyết sắc Kỳ Lân rất nghiêm trọng, còn duy trì được chân thân Kỳ Lân đã là tốt rồi, trong thời gian ngắn không thể đứng dậy nổi.

Khi dễ người khác quá mức?

Huyết sắc Kỳ Lân rất muốn chửi Lục Trường Sinh thật to.

Lục Trường Sinh thấy thế thì thầm nói một câu đáng tiếc, sau đó lại nói: "Nếu còn chưa phục thì còn át chủ bài nào nữa không? Đứng lên đi."

Đồ không biết xấu hổ!

Phốc!

Càn lão không nhịn được nữa, phun ra ra một ngụm máu tươi nhiều hơn những lần trước nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận