Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1286 - Phương Khung báo thù

Lục Trường Sinh ủy thác Ám Vực đi tìm người đã khiến Thần Giới cấp bách muốn diệt sạch Phàm nhân giới.

Vốn ôm một chút tâm lý may mắn, lại thật sự không ngờ có manh mối nhanh như vậy.

Điều này cũng làm cho trong lòng Lục Trường Sinh hơi vui mừng, xem như tin tức tốt duy nhất trong những ngày qua.

Vì thế hắn vội hỏi: "Manh mối gì?"

Ám chủ cười khổ nói:

"Ngươi đừng nóng vội, manh mối này chỉ nói có thể là manh mối của người kia, hơn nữa chỉ có thể cung cấp một phương hướng."

Lục Trường Sinh nói: "Không có việc gì, ngươi nói đi, dù sao cũng tốt hơn không có gì."

Nghe xong Ám Chủ mới gật đầu nói: "Hẳn là tiền bối biết Ám bảng đi?"

Lục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn, tên của mình vẫn ở vị trí thứ hai.

Nói tới đây, Ám chủ phất phất tay, tầng mây dày đặc che phủ cái tên đầu tiên tiêu tán để lộ một chữ.

Ám chủ vừa mang theo Lục Trường Sinh đi tới quần thể nhà đá thảo nguyên, ở trung tâm nhà đá có một tấm bia đá màu đen sậm thông thiên quán địa!

Ám chủ giải thích: "Với thực lực của tiền bối nhất định phải xếp đệ nhất. Chỉ là Ám bảng có một cơ chế đặc thù, đó chính là tính thần bí."

"Chuyện này có liên quan gì tới Ám bảng?"

Ám Chủ lắc đầu nói:

Lục Trường Sinh gật gật đầu, nhìn thoáng qua Liễu Tự Như đang thở hồng hộc bên cạnh.

"Sơ."

"Đi theo ta."

Vì hắn lên Ám bảng nên Liễu Tự Như mới tới Man Hoang giới vực, mới có tình huống như bây giờ.

Cái tên thứ nhất vẫn ấn giấu trong mây mù.

Bất quá trên Ám bảng chỉ đề tên nhân vật xuất hiện trong Phàm nhân giới. Cho nên chúng ta mới phỏng đoán có khả năng người thứ nhất trên Ám bảng chính là người trong miệng ngươi."

Tấm bia đá này chính là Ám bảng, trên đó ghi lại hai mươi cái tên.

Sơ...

Nhìn chữ này, Lục Trường Sinh khẽ nhíu mày, nói: "Chẳng lẽ đây chính là tên của người kia?"

"Không xác định, chẳng biết chữ này xuất hiện trên Ám bảng từ lúc nào, không ai biết, cho dù là Dương lão cũng không thể dự đoán, đây cũng là nguyên nhân vì sao người này ở lại vị trí thứ nhất trên Ám bảng.

"Tiếp tục tìm hiểu tin tức đi."

Lục Trường Sinh gật đầu.

Chờ sau khi hoàn thành trùng kiến sẽ cử hành một buổi khen thưởng long trọng, công lao của đám người Diệp Thu Bạch trong cuộc chiến cực kỳ cao.

Còn manh mối nào khác không?

Hồng Anh nửa bước Thần Đế cảnh.

Lục Trường Sinh khẽ nhíu mày, rốt cuộc chữ này đai biểu cho điều gì?

Thạch Sinh đạt tới Thần Chủ cảnh hậu kỳ.

Tiểu Hắc vẫn ở Thần Đế cảnh trung kỳ, trong khoảng thời gian này hắn một mực tiến hành củng cố huyết mạch.

Ninh Trần Tâm cũng có thể chiến với cường giả nửa bước Thần Đế cảnh.

Ám chủ lắc đầu, nói: "Tạm thời còn không cách nào dò xét được chút tin tức nào về người này, ngay cả hắn là ai cũng không cách nào xác định, bất quá đây chính là manh mối duy nhất."

Giờ phút này đám người Diệp Thu Bạch đã vượt qua mười năm trong Phù Sinh Đồ, tiêu hóa kinh nghiệm và tu vi mà trận đại chiến này mang đến.

Tu vi mỗi người đều tăng lên nhiều.

Diệp Thu Bạch nhảy vọt đạt tới Thần Chủ cảnh hậu kỳ.

Tuy nói manh mối này có tác dụng không lớn, nhưng ít nhất cũng xem như có chút manh mối.

Thanh Tiêu học viện không có dời đến địa phương khác, vẫn ở cổ chiến trường.

Trong khoảng thời gian này, Phàm nhân giới dưới sự trợ giúp của Tiên giới trùng kiến với tốc độ rất nhanh.

Ám chủ gật đầu. ...

Mục Phù Sinh một mình tìm một chỗ tu luyện, ngay cả Diệp Thu Bạch bọn họ cũng không biết thực lực của hắn tăng ít hay nhiều.

Mộc Uyển Nhi luyện chế đại lượng đan dược trong đại chiến, cảnh giới đan đạo tăng lên cực kỳ nhanh chóng, tu luyện Đan Thánh Kinh nên cảnh giới đã đạt tới nửa bước Thần Đế cảnh.

Tiểu Thạch Đầu cũng vậy.

Sau khi Phương Khung bước vào Thần Chủ cảnh hậu kỳ liền trở lại Tiên giới. ...

Lâm Đông Thành là một thành nhỏ tầm thường ở Tiên giới.

Nơi này chỉ có ba thế lực lớn.

Phủ thành chủ, Cực Đông tông cùng với Trình gia.

Vốn có bốn thế lực lớn, chẳng qua Phương gia đã bị phủ thành chủ liên thủ với Cực Đông tông tiêu diệt.

Nơi Phương gia từng tọa lạc giờ đây đã biến thành một tửu lâu. ...

Trên mặt tràn đầy sầu não, nói:

Phương Khung yên lặng uống cạn rượu trong chén.

"Bất quá trông có chút quen mặt, không biết các hạ là ai?"

Nói được một nửa, nam tử kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ hỏi:

"Vị bằng hữu này, ngươi là vị cố nhân nào?"

Chỉ thấy nam tử cẩn thận quan sát Phương Khung, sau đó nói:

Phương Khung ngồi vào vị trí rồi nói: "Lên một bầu rượu."

Tiểu nhị gật đầu nói:

"Được, ngài chờ một chút."

Sau khi lấy rượu ra, Phương Khung gọi tiểu nhị lại, hỏi:

"Chủ nhân tửu lâu nhà các ngươi đâu? Nói có cố nhân đến ôn chuyện."

Tiểu nhị sửng sốt, mặc dù ánh mắt có chút hoài nghi bất quá vẫn cười nói:

"Được, đúng lúc chủ tử đang ở trong tửu lâu chiêu đãi khách nhân, ta sẽ thông báo một tiếng."

Dứt lời hắn liền vội vàng hướng vào trong nội lâu.

Không bao lâu sau trước bàn của Phương Khung có một gã nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y xuất hiện, hắn ngồi đối diện Phương Khung.

"Vị đại gia này, mời vào bên trong!"

Thấy vậy, tiểu nhị trên mặt vui vẻ làm thủ thế mời.

Phương Khung nhìn về phía tiểu nhị, lập tức gật đầu.

"Khách quan, có muốn uống rượu hay không? Ngài đừng thấy tửu lâu chúng ta còn chưa mở bao lâu, bất quá tửu lâu được Lâm Đông thành công nhận là đệ nhất tửu lâu đó!"

Tiểu nhị hơi sửng sốt, lập tức tiến tới hỏi:

Thời điểm tiểu nhị trong tửu lâu thét to đột nhiên nhìn thấy một nam tử đứng ngoài cửa ngơ ngác nhìn.

"Chén rượu này đổi vị rồi."

Đổi vị?

Nam tử sửng sốt, sau đó tự hào cười nói:

"Đây là tự nhiên, rượu này trước kia do Phương gia kinh doanh, bất quá Phương gia bị diệt, phủ thành chủ chúng ta liền tự mình điều chế, cuối cùng vẫn điều chế ra rượu có hương vị giống một phần."

Rượu cũng là một sản nghiệp quan trọng của Phương gia.

Rượu của Phương gia không chỉ nổi danh ở Lâm Đông thành, cho dù dù mấy chục thành trì xung quanh cũng nghe danh.

Vừa ngon lại vừa có thể cải thiện thể chất, tự nhiên nổi danh rồi.

"Ừ, điều chế không giống, chỉ có thể nói là một đống cứt chó."

Nghe được lời của Phương Khung.

Sắc mặt nam tử chậm rãi trầm xuống, đứng dậy nhìn chằm chằm Phương Khung, lạnh lùng nói:

"Bằng hữu, xem ra ngươi tới gây sự, hơn nữa trong Lâm Đông Thành còn không có kẻ dám khiêu khích phủ thành chủ, trừ phi..."

Lời còn chưa nói xong, ánh mắt nam tử nhìn về phía Phương Khung chậm rãi trừng to, đồng tử chậm rãi co lại!

Hắn chỉ tay vào Phương Khung, lắp bắp nói:

"Ngươi... Chẳng lẽ ngươi là?!

Phương Khung gật đầu, lập tức ngồi đưa tay nắm chặt, cổ nam tử nháy mắt bị một bàn tay vô hình nắm lấy nhấc lên cao, cho dù có giãy giụa như thế nào cũng không có tác dụng, chỉ có thể hoảng sợ nhìn Phương Khung.

Phương Khung lành nhạt nói: "Hiện tại cầu cứu đi, gọi toàn bộ người của phủ thành chủ tới đây, nếu không sẽ không có cơ hội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận