Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 188 - Thân phận nữ đế

Ở Cực bắc băng nguyên.

Lục Trường Sinh đã thu được tin tức do đồ đệ truyền đến.

Sau khi nghe xong.

Sắc mặt hắn có chút u ám.

"Đám tiểu tử thúi này, không chịu ngồi yên như vậy sao?"

"Làm sao mà ngày nào cũng mang tới phiền phức cho ta đây!"

"Không được, sau khi trở về nhất định phải cho bọn hắn làm chuyện gì đó."

Lục Trường Sinh nói xong liền sờ sờ ngực, móc ra một quyển sách.

Đan dược mà Lục Trường Sinh luyện chế không có dẫn đến vấn đề này.

Đây cũng là nguyên nhân mà Lục Trường Sinh không dùng đan được để gia tăng thực lực đệ tử Thảo Đường.

Người mà dùng đan dược chồng chất nên thực lực thì căn cơ sẽ không vững chắc.

Con đường tu đạo nên dựa vào bản thân tiến tới mới có thể đi được xa hơn.

Nhưng nói thì nói như vậy thôi.

Không trải qua cơn mưa.

Chỗ gáy sách có viết hai chữ.

Đồng dạng.

Lục Trường Sinh vẫn hùng hùng hổ hổ khiêng Tiểu Hắc xuất phát hướng về Lạc Nhật vương triều. ...

Thức ăn Hồ Nam...

Chỉ là.

Những người đứng trên đỉnh cao, không có một ai mà không trải qua sinh tử trắc trở.

Nhưng cũng chỉ giới hạn trong những đan dược có phẩm chất thấp thôi.

Đương nhiên, thiên phú cũng cực kỳ quan trọng...

Nếu Lục Trường Sinh cũng diệt trừ tất cả chướng ngại trên đường tu đạo của đám đệ từ thì sẽ có điều bất lợi đối với con đường tu đạo của bốn người Diệp Thu Bạch.

Sao có thể thấy được cầu vồng?

Sư tôn?

Lại có khiến hắn cảm thấy không được thoải mái.

Diệp Thu Bạch dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía Ninh Trần Tâm.

Khi Hoàng Thiên Minh dời mắt đến trên người Hồng Anh thì hắn khẽ cau mày.

Những người này... Ngại mình sống lâu sao?

Giờ phút này.

Vẻ mặt Hồng Anh trở nên cổ quái.

"Dò hỏi một vài chuyện?"

Nam tử quạt xếp cười nói: "Các ngươi cũng đừng hiểu lầm, mời sư tôn các ngươi tới đây chỉ vì dò hỏi một vài chuyện."

Người này, hơi thở trên người người này thật là quen thuộc.

Ninh Trần Tâm cũng bất đắc dĩ gật đầu.

Sau khi được xác nhận.

Hai người đều cảm thấy thật khó hiểu.

Lúc này, nam tử quạt xếp bỗng đứng dậy, cười nói: "Chỉ có hai người các ngươi ngươi đến sao? Sư tôn các ngươi đâu?"

Đây...

Chẳng lẽ mục đích của nhóm người này là sư tôn bọn họ sao?

Diệp Thu Bạch cùng Hồng Anh đều là sửng sốt.

Có thể có chuyện gì để hỏi?

Nhớ tới Lục Trường Sinh ở Thảo Đường không phải ngủ thì ăn cơm, không phải ăn cơm thì là tưới hoa, xới đất.

Chẳng lẽ hỏi nên nấu cơm như thế nào?

"Xem ra cần một chút thời gian để sư tôn các ngươi đến đây."

"Cũng có khả năng là các ngươi căn bản không cảm thấy mình đang ở trong trận doanh của địch nhân."

"Nếu không có ý thức được vậy thì ta sẽ cho các ngươi hiểu rõ tình cảnh của mình, như vậy cũng có thể khiến cho sư tôn các ngươi tới nhanh hơn chút rồi."

Nói xong.

Nam tử quạt xếp nhìn lão giả râu dài.

Lão giả râu dài tức khắc hiểu ý tiến tới trước một bước, chắp tay trước ngực cười nói: "Thí chủ, đắc tội."

Bọn họ vốn nên gặp phải sự nghiền ép nhưng mọi người lại kinh ngạc phát hiện.

Công kích của hai người đồng thời nghênh đón chưởng ấn của lão giả Phật môn.

Luân Hồi thương của Hồng Anh cũng đâm vào chưởng ấn.

Đồng thời.

Một đạo kiếm mang màu đen thật lớn chém vào chưởng ấn màu vàng kim!

Ngay sau đó là Diệp Thu Bạch thi triển kiếm thứ tám trong Thiên Ma Cửu Kiếm.

Đối mặt cường giả Hư Thần cảnh.

Diệp Thu Bạch không dám chậm trễ chút nào.

Dù sao thì cảnh giới chênh lệch quá lớn.

Hồng Anh cũng lấy Luân Hồi thương, luân hồi chi ý quấn quanh Luân Hồi thương.

Mũi thương đâm thẳng về phía chưởng ấn vàng kim to lớn.

Cảm nhận được hơi thở Hồng Anh phát ra hiện tại, Hoàng Thiên Minh đang quan sát càng nhíu mày chặt hơn.

Cỗ hơi thở này quá quen thuộc.

Giống như đã từng gặp ở đâu rồi, hoặc đã từng chiến đấu.

Bỗng có hình bóng của một nữ tử phong hoa tuyệt đại chậm rãi hiện lên trong lòng Hoàng Thiên Minh.

Linh khí trong cơ thể vận chuyển với tốc độ cao nhất!

Diệp Thu Bạch rút Ám Ma kiếm ra, kiếm ý dựng lên.

Hơi thở Phật đạo tràn ngập cả đại điện, muốn áp chế hai người!

Một chưởng ấn vàng kim vồ lấy Diệp Thu Bạch và Hồng Anh!

Thực lực Hư Thần cảnh tức khắc bùng nổ!

Nói xong liền đánh một đạo chưởng ấn về phía hai người Diệp Thu Bạch.

Công kích của Hồng Anh và Diệp Thu Bạch cũng không có bị phá!

Ngược lại tạo thành thế giằng co với chưởng ấn màu vàng kim này.

Nam tử quạt xếp cũng kinh ngạc nói: "A? Thiên phú của hai người này cũng không hề thấp hơn chút nào không hề thấp hơn thư sinh."

"Giới vực có võ đạo cằn cỗi thế này, có thể dưỡng dục ra thiên tài bực này đã là kỳ tích."

Sắc mặt Hoàng Nhất Thống cũng trở nên âm trầm.

Nhìn thế công của Diệp Thu Bạch.

Trong lòng hắn thầm nghĩ.

E là hiện giờ dù Diệp Thu Bạch đã có thực lực chiến với hắn một trận.

Uy thế của đạo kiếm mang này khiến Hoàng Nhất Thống cảm thấy kinh hãi.

Cánh chim đã cứng cáp rồi.

Sớm biết thiên phú của Diệp Thu Bạch cao như thế thì lúc trước đã kết giao.

Có lẽ Lạc Nhật vương triều sẽ có được một vị minh hữu với thực lực xuất chúng.

Nhưng mà trên đời này không có thuốc hối hận.

Hiện giờ, chuyện có thể làm chính là nghĩ cách diệt trừ Diệp Thu Bạch!

Bên kia.

Lão giả râu dài cũng hơi kinh ngạc.

Tuy rằng một chưởng này hắn không dùng toàn bộ thực lực nhưng cũng không phải một chưởng mà hai tên tiểu bối có thể ngăn cản.

Nghĩ đến đây.

Lão giả râu dài lại bắt ấn quyết.

Trong miệng không ngừng tụng niệm kinh Phật.

Từng luồng sáng vàng mang theo khí thế trấn áp quét đến Diệp Thu Bạch và Hồng Anh.

Diệp Thu Bạch nhìn thấy cảnh này liền phóng thích kiếm vực!

Kiếm ý tràn ngập khắp hoàng cung.

Đồng thời Hồng Anh cũng phóng thích luân hồi chi ý để chống đỡ ánh sáng vàng kim!

Nhưng Hồng Anh cũng không chỉ có chống cự thôi.

Từng đạo luân hồi chi ý phóng lên cao.

Sau đó hội tụ lại phía sau Hồng Anh, hóa thành một bóng trường thương thật lớn.

Ngay sau đó có từng ngọn lửa bao trùm lấy bóng thương này!

Một bóng trường thương có ngọn lửa bao phủ theo tiếng quát của Hồng Anh quét thằng về phía lão giả Phật môn.

Đối mặt với trường thương bọc lửa to lớn này.

Sắc mặt lão giả râu dài biến đổi!

Trong trường thương có ẩn chứa hơi thở hủy diệt.

Hơi thở hủy diệt này khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm!

Đối phương chỉ là tiểu bối Càn Nguyên cảnh trung kỳ mà thôi.

Phải biết rằng chênh lệch giữa Càn Nguyên cảnh và Hư Thần cảnh giống như rãnh trời, to lớn biết bao nhiêu.

Không thể dễ dàng đền bù!

Huống hồ.

Công pháp Phật môn vốn là công pháp đỉnh cấp trên đại lục này.

Rốt cuộc, Phật môn đã tồn tại từ thời kỳ thượng cổ đến nay.

Không có nội tình thì sao có thể tồn tại đến bây giờ?

Khi bóng trường thương bọc lửa này được tế ra.

Hoàng Thiên Minh nhanh chóng đứng lên!

Trên mặt xuất hiện sự hoảng sợ!

Nhìn thấy một màn này, rốt cuộc hắn đã biết vì sao trên người Hồng Anh có hơi thở quen thuộc như vậy.

Bóng dáng Hồng Anh trong đầu hắn dần dần hợp lại với bóng dáng nữ tử phong hoa tuyệt đại kia.

Không sai.

Người này, chính là ngươi mà năm đó trấn áp hắn, người khiến lòng hắn sinh oán hận rồi lại cảm thấy sợ hãi!

Nữ đế cuối cùng ở thời kỳ thượng cổ!

Quốc chủ Vân Hoàng đế quốc.

Vân Hoàng nữ đế, Hồng Anh!

Nhưng khi nhìn thấy thực lực hiện giờ của Hồng Anh, Hoàng Thiên Minh không khỏi cười khặc khặc: "Không nghĩ tới Vân Hoàng nữ đế thế mà chuyển thế trọng sinh!"

"Thật sự là cho ta cơ hội báo thù!"

Vừa dứt lời.

Thi khí từ trong cơ thể Hoàng Thiên Minh bắt đầu bùng nổ.

Vô số âm hồn rít gào!

Cùng với tiếng âm hồn rít gào bén nhọn, Hoàng Thiên Minh nhanh chóng vọt bề phía Hồng Anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận