Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 710 - Mục đích hợp tác!

...

"Nghe nói các ngươi muốn hợp tác với Vô Gian Luyện Ngục chúng ta?"

Khi nghe Luyện Ngục lão tổ hỏi câu như vậy Khâu Căn Ngân đành sửa lời hắn:

"Chuẩn xác mà nói, là hợp tác với tiền bối."

Luyện Ngục lão tổ có chút kinh ngạc, nói:

"Bổn tọa cũng đã từng nghe nói về cái Bích Lạc Hoàng Tuyền điện này, là một nơi cực kỳ thần bí, nhưng trên người bổn tọa có đồ vật mà các ngươi coi trọng sao?"

Khâu Căn Ngân gật đầu rồi nói ra:

"Trong giới vực vĩ độ trung bình này, chỉ có tiền bối ngài là người đã từng đi qua giới vực vĩ độ cao, tuy rằng không biết vì sao ngài trở về, nhưng cái mà chúng ta cần là phương pháp ngài dùng để đi tới giới vực vĩ độ cao."

Luyện Ngục lão tổ nhíu mày, trong mắt hắn ngập vẻ kinh nghi bất định.

Tuy nhiên, khi tiến vào giới vực vĩ độ cao rồi thì Luyện Ngục lão tổ mới có thể nhận thực rõ ràng hơn về thiên phú và thực lực của mình, hắn nhận ra mình chẳng qua chỉ là một con kiến hôi mà thôi...

Thậm chí bọn họ còn chẳng biết cần tiến vào giới vực vĩ độ cao từ vị trí nào nữa!

Tuy rằng Luyện Ngục lão tổ phải đi tới giới vực vĩ độ cao và trở về thì mới có thể trở thành cường giả của toàn bộ giới vực trung vĩ độ.

Loại ngọc tỷ này là thứ mà chỉ cần thuộc thế lực tam lưu trở lên đều có thể có được.

Phải biết rằng, vào thời điểm đó thì Luyện Ngục lão tổ cũng đã đạt tới cảnh giới Địa Tiên.

Giới vực vĩ độ cao...

Thực lực của hai giới này chênh lệch quá lớn!

Tuy nhiên, tất cả thế lực của giới vực vĩ độ trung bình, thậm chí cả các thế lực đứng đầu như Thánh Phù tông hay là những gia tộc ẩn thế như Tô gia, đều không tìm được phương pháp đi vào các giới vực vĩ độ cao.

Đi đến giới vực vĩ độ cao không chỉ đơn giản như việc đi đến vĩ độ thấp hay là vĩ độ trung bình, không phải chỉ cần một ngọc tỷ cụ thể là có thể đi qua.

Phải biết rằng hắn chưa bao giờ nhắc tới chuyện mình từng đến được giới vực vĩ độ cao cho bất kì một ai khác.

Khâu Căn Ngân nghe vậy thì cười cười,"Bích Lạc Hoàng Tuyền điện luôn có một hiểu biết nhất định về tất cả mọi chuyện ở giới vực vĩ độ giữa, sự tích của tiền bối tự nhiên cũng không ngoại lệ."

"Có điều, các ngươi biết được tin tức này từ đâu."

"Đương nhiên, nếu như lão tổ có thể dẫn chúng ta đi tới giới vực vĩ độ cao, Bích Lạc Hoàng Tuyền điện chúng ta thậm chí có thể đáp ứng giúp Vô Gian Luyện Ngục đặt chân ở nơi giới vực vĩ độ giữa này."

Hơn nữa, một khi không có thực lực mà dấn thân vào giới vực vĩ độ cao thì quả thực là nửa bước khó đi!

Đến cả Địa Tiên mà cũng không thể thích ứng giới vực vĩ độ cao thì đã có thể tưởng tượng được độ chênh lệch giữa các giới vực.

"Chuyện này thì không cần tiền bối lo lắng."

"Có thể, chẳng qua bổn tọa cần nhắc nhở các ngươi, ở giới vực vĩ độ giữa này, cho dù thực lực nội tình của Bích Lạc Hoàng Tuyền điện các ngươi có mạnh như thế nào, thì sau khi đã được chứng kiến thực lực của giới vực vĩ độ cao, các ngươi cũng chỉ là một con con kiến hôi có hình thể hơi lớn mà thôi..."

Khâu Căn Ngân gật đầu, lập tức nhìn về phương hướng đám người Phan Tà rời đi.

Luyện Ngục lão tổ nghe xong chỉ thấy cả kinh.

Đến lúc sử dụng, thần hồn cũng sẽ phải chịu tổn thương không thể nghịch chuyển!

"Trở thành chúa tể!"

"Huống chi, cái đám dù đã sử dụng bí pháp rồi mà cũng không thể chém giết được kẻ cùng đẳng cấp như bọn họ thì giữ lại có lợi ích gì?"

"Đệ tử có thiên phú nhiều đầy đất ai sợ thiếu bao giờ, chỉ cần đợi đến lúc thực lực của bản tọa được khôi phục trở lại thì dạy dỗ ra một đám đệ tử mạnh hơn so với bọn họ không phải sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay?"

Luyện Ngục lão tổ lại cười lạnh mà cho hay:

Nếu như lời Khâu Căn Ngân nói là sự thật thì thực lực nội tình của Bích Lạc Hoàng Tuyền điện quả nhiên rất khủng bố...

"Tiền bối cho phép bọn họ sử dụng bí pháp thường xuyên như vậy, không lo lắng chuyện tiền đồ của bọn họ bị hủy diệt?"

Dù sao, loại bí pháp tăng lên thực lực này có tổn hại cực lớn đối với thiên phú của người sử dụng.

Huống chi, loại bí pháp này của Luyện Ngục lão tổ là dùng thần hồn để thúc giục.

Khâu Căn Ngân lắc đầu đáp lại:

Nếu hắn thật sự muốn trở thành chúa tể trong giới vực vĩ độ giữa này thì chọn hợp tác cùng Bích Lạc Hoàng Tuyền điện có thể nói là một lựa chọn tốt.

Hiện tại Luyện Ngục lão tổ chưa khôi phục thần hồn, còn bị phá hủy thân thể.

"Đã như vậy, chỉ cần các ngươi có sức mạnh này thì cứ hợp tác đi."

Nghe đến đây, sắc mặt Khâu Căn Ngân không có gì thay đổi.

Luyện Ngục lão tổ cũng không phải là loại người lương thiện gì, hắn rất tâm ngoan thủ lạt, chỉ biết nghĩ cho bản thân, không lo lắng người khác, đối với một gã tà tu mà nói thì cách hành xử kiểu hắn chẳng qua là chuyện thường như cơm bữa mà thôi. ...

Bên kia, trong Tháp tu luyện , ba người Diệp Thu Bạch, Tiểu Hắc, Mục Phù Sinh cùng với Tiên Viên thôn đã đi tới lối vào tầng thứ hai.

Tháp tu luyện

Phía trước bọn họ là một cánh cửa gỗ.

Trong mắt Tiểu Hắc mang theo chiến ý khát máu, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn như hắn đang nôn nao khó nhịn muốn đi mở cửa ngay lập tức.

Viên Hán ở phía sau hắn lại nói:

"Ma Chủ, chúng ta đi trước đi, để tránh gặp nguy hiểm."

Tiểu Hắc lại như là không nghe thấy, hắn đẩy cửa gỗ ra rồi đi ngay vao.

Đồng thời có một lực đạo cực lớn truyền tới từ kiếm gỗ lan đến toàn thân Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch liền cảm giác được mộc kiếm chém trúng một vật thể cực kỳ cứng rắn!

Ngay lúc đó!

Hắn xoay chuyển bước chân, uốn người, mộc kiếm trong tay đột nhiên chém ra hướng về phía sau!

Sau khi đi được trăm bước thì đột nhiên có một cỗ nguy cơ cực lớn dâng lên trong lòng Diệp Thu Bạch!

Diệp Thu Bạch cầm mộc kiếm trong tay, kiếm ý xoay quanh toàn thân, cảnh giác với hoàn cảnh chung quanh.

Cảnh tượng xung quanh cũng đã thay đổi.

Cảnh tượng ban đầu đang là tường đồng vách sắt mà giờ đã hóa thành một mảnh rừng rậm.

Chỉ thấy vây chung quanh bọn họ là tầng tầng lớp lớp cây cổ thụ cao chọc trời.

Tầm nhìn lập tức bị hạn chế, nếu như không sử dụng linh khí hay là thần hồn thì chỉ sợ tầm nhìn trước mắt sẽ không tới ba mét!

Diệp Thu Bạch nhìn qua chung quanh, chỉ thấy Mục Phù Sinh và Tiểu Hắc tiến vào trước đó đã biến mất.

Rõ ràng là bọn họ đã tiến vào một không gian khác.

Khoảng không gian mới lạ này còn chia cách tất cả mọi người ra.

Diệp Thu Bạch cũng không lo lắng cho hai vị sư đệ kia, sau khi quan sát bốn phía thì hắn chọn đi về phía trước.

Trong mảnh rừng rậm này mặc dù không có linh khí nhưng lại có luồng sát ý như ẩn như hiện đi theo Diệp Thu Bạch đang tiến về phía trước, khóa chặt người hắn.

Ngay trong khoảnh khắc khi mọi người bước vào cửa gỗ, trước mặt mọi người bỗng truyền đến một trận trời đất quay cuồng!

Diệp Thu Bạch cười nói: "Được rồi, chúng ta cũng vào thôi."

Chỉ sợ cũng chỉ có sư tôn có thể ngăn cản được hắn...

Tuy rằng đại sư huynh rất biết cách gây chuyện, nhưng khi so với Tiểu Hắc sư huynh đang ở trong trạng thái này thì thật sự là không đáng để đem ra so sánh...

"Một khi Tiểu Hắc sư huynh tiến vào loại trạng thái này, chỉ sợ không có mấy người có thể giữ hắn lại..."

Mục Phù Sinh bất đắc dĩ lắc đầu mà nói:

Dẫn đến Diệp Thu Bạch trực tiếp lui về phía sau năm bước!

Sau khi ổn định lại tầm nhìn, hắn chỉ thấy trước người của mình là một tấm lưng với đôi cánh chim, là một con quái vật mình chim chân thú màu đen cao to đang lơ lửng ở giữa không trung.

Đôi mắt đỏ thẫm của nó nhìn chằm chằm Diệp Thu Bạch.

Vật thể cứng rắn vừa rồi chắc hẳn chính là hai cặp móng vuốt của con điểu thú này.

Diệp Thu Bạch vừa định ra tay liền lập tức ngừng lại.

Bởi vì, ở chung quanh hắn, ở trên các nhánh cây cổ thụ cao chọc trời kia, không biết từ khi nào đã xuất hiện bảy con quái vật khác giống vậy!

Tổng cộng là tám con điểu thú, tạo vòng vây hắn vào chính giữa!

Ngay chính giữa phần ngực của mỗi con điểu thú kia là một gốc linh thảo.

Chỉ có điều, là nếu so sánh với loại linh thảo chỉ có một chiếc lá mọc trên người bọn Ma lang ở tầng thứ nhất, thì loại linh thảo này lại có hai chiếc lá.

Độ tinh thuần nồng đậm của linh khí tản ra cũng cao hơn loại linh thảo trên người Ma lang không ít!

Mà cường độ thân thể của mỗi một con điểu thú này cũng cường tráng hơn không ít lần so với những con ma lang kia.

Diệp Thu Bạch cũng không vì vậy mà sinh lòng khiếp sợ, ngược lại, khóe miệng của hắn còn nhếch lên.

"Vừa vặn, những ngày này ta toàn phải chiến đấu bằng công pháp, đã thật lâu không có rèn luyện qua kiếm ý hay là kinh nghiệm thực chiến gì..."

Tiếng nói vừa dứt.

Kiếm ý quét sạch mảnh rừng rậm xung quanh.

Kiếm ý siêu phàm xông phá bầu trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận