Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 213 - Cùng lắm thì đối địch với cả đại lục

Cực bắc băng nguyên.

Chính là một trong những cấm địa sinh mệnh ở Man hoang giới vực.

Gió lạnh lạnh thấu xương, cuồng phong vĩnh viễn không ngừng nghỉ cuốn theo vô số mảnh băng sắc bén mà mắt thường khó nhìn thấy.

Bình thường thì những mảnh băng này cũng không có uy hiếp gì cả.

Nhưng nếu chúng ẩn nấp trong cuồng phong, tốc độ bay cực kỳ cực nhanh, số lượng cực kỳ nhiều thì chúng sẽ hóa thành từng thanh đao băng nhỏ tí sắc nhọn, có thể đâm thủng lá chắn linh khí của người tu đạo!

Nhiệt độ ở băng nguyên còn cực thấp, linh khí cực kỳ loãng.

Người tu đạo dưới Càn Nguyên cảnh căn bản không cách nào sinh tồn trong thời gian dài lâu.

Đi tới chỗ sâu trong băng nguyên sẽ có nhiều ma thú Hư Thần cảnh cường đại sinh sống rải rác.

Từng tòa từng tòa băng sơn nối tiếp nhau, trùng trùng điệp điệp.

Mấy người Hồng Anh gặp phải đoàn người thành chủ Bắc Nguyên thành.

Đã không phân rõ là người hay ma thú.

Lúc này, trên một đỉnh băng sơn.

Ở trung đoạn cực bắc băng nguyên.

Chỉ có mỗi Tiểu Hắc không có phóng thích linh khí tạo thành cái chắn, tùy ý để vô số mảnh băng càn quét thân thể.

Dù là cường giả Hư Thần cảnh cũng không thể đảm bảo an toàn ra vào.

Hai bên nhìn nhau không nói gì.

Mặt đất nơi này đều bị một lớp băng bao trùm, dẫm trên lớp băng mà nhìn xuống xem, có thể loáng thoáng nhìn thấy thi cốt được mai táng bên dưới lớp băng!

Giờ phút này.

Nhóm người tu đạo cần phải vượt qua từng tòa băng sơn trùng điệp mới có thể thuận lợi tiến vào chỗ sâu nhất!

Giống như không có việc gì vậy.

Tầng tầng lớp lớp băng tuyết.

Thành chủ Bắc Nguyên thành Bắc Phong dẫn đầu phá vỡ sự yên lặng, hắn cười nói: "Xem ra các ngươi cũng quen thuộc địa hình của cực bắc băng nguyên."

Gió lạnh thổi quét trên mặt mọi người, từng đợt cuồng phong mang theo mảnh băng đập lên lá chắn linh khí của mọi người phát ra tiếng lộp bộp lộp bộp.

Sắc mặt Tiểu Hắc không có chút thay đổi, trên thân thể cũng không có bất kỳ dấu vết nào.

Nếu không quen thuộc địa hình thì muốn tới vị trí bọn họ đang đứng cần tốn thêm một ít thời gian.

Cho nên Bắc Phong quen thuộc với địa hình cực bắc băng nguyên.

Địa hình cực bắc băng nguyên vô cùng phức tạp, khắp nơi đều ẩn chứa nguy hiểm.

Mà Bắc Nguyên thành lại là tòa thành trì duy nhất ở gần cực bắc băng nguyên.

Mộ Dung Mưu cũng ở trong đội ngũ, chỉ thấy hắn lên tiếng nói: "Tàng Đạo thư viện cùng Ẩn Kiếm Tông thật sự ủng hộ Vân Hoàng đế quốc trùng kiến sao?"

Bắc Phong là thành chủ Bắc Nguyên thành.

Trong mắt lập lòe kiếm ý, từng tia kiếm ý sắc nhọn kiếm hơn cả từng cuồng phong bắn nhanh về phía Mộ Dung Mưu.

Lâm Hòa Phong nghe vậy liếc mắt nhìn Mộ Dung Mưu.

"Chuyện này đối với các ngươi có chỗ tốt gì?"

Hơn phân nửa tài nguyên đều lấy được từ cực bắc băng nguyên.

Hơn nữa, có thể nói con đường này bọn họ đi là con đường nhanh nhất, tương đối an toàn.

Sao có thể là trùng hợp chứ.

Nhưng Bắc Phong cũng sẽ không bám dính vào chủ đề này, đối phương thân là người thế lực đầu sỏ Trung Vực, biết một chút chuyện cũng không có gì kỳ quái.

Hắn cũng biết.

Bắc Phong nhưng không tin lời ma quỷ này.

Trùng hợp...

Ngôn viện trưởng cười nói: "Trùng hợp thôi."

Sắc mặt Mộ Dung Mưu thay đổi.

Một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện trước người hắn, giúp hắn ngăn cản tất cả kiếm ý.

Hiển nhiên, tên này nam tử trung niên cũng là một người cường giả Hư Thần cảnh.

Chỉ nghe nam tử nhìn về phía Mộ Dung Mưu quát: "Sao lại nói chuyện với Lâm tông chủ như thế? Không biết lễ nghĩa!"

Mộ Dung Mưu không có nhận sai, quật cường nói: "Phụ thân, ta cũng không có nói sai."

Không sai, nam tử trung niên đúng là phụ thân của Mộ Dung Mưu.

Cũng là gia chủ hiện tại của một trong ba thế gia Trung Vực, Mộ Dung gia.

Mộ Dung Diệc.

Lâm Hòa Phong cười lạnh một tiếng, nói: "Ta còn không có kiến thức bằng một tiểu bối."

Ninh Trần Tâm và Tiểu Hắc đều tiến lên một bước, đứng song song với Diệp Thu Bạch.

Khi nói ra lời này.

"Sư muội muốn làm chuyện gì thì sư huynh đệ chúng ta sẽ hỗ trợ, nếu có gì kẻ bất bình hoặc ngăn trở, Thảo Đường sẽ giúp nàng dọn sạch chướng ngại."

Diệp Thu Bạch nghe xong sắc mặt cũng không có biến hóa, giọng điệu kiên định, không chút do dự nói.

"Nhưng làm sư huynh thì Diệp tiểu hữu hẳn là nên khuyên nữ đế các hạ một chút, không cần làm ra chuyện khiến nhiều người tức giận mới đúng."

Mộ Dung Diệc cười nói: "Cũng đúng, nghe nói nữ đế các hạ là sư muội của Diệp tiểu hữu."

Sắc mặt Mộ Dung Mưu liền trở nên khó coi.

Mắt Mộ Dung Diệc cũng lóe ánh sáng lạnh, hắn nhìn về phía Diệp Thu Bạch, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Chắc chắn vị này chính là người có thiên phú kiếm đạo đệ nhất hiện giờ, Diệp Thu Bạch, Diệp tiểu hữu đi?"

"Đệ nhất thì không dám nhận nhưng đúng là họ Diệp."

"Ha ha, rất khiêm tốn."

Mộ Dung Diệc giống như cáo già, trông rất hòa khí,"Sách nhi thường xuyên nhắc tới ngươi, chúng ta vốn nên là minh hữu mới đúng."

Sách nhi trong miệng Mộ Dung Diệc tự nhiên chính là thiên kiêu Mộ Dung Sách!

Cùng Phật tử Phật môn, Ly gia Ly U được xưng là tam đại thiên kiêu!

Chỉ là hiện giờ bị Diệp Thu Bạch làm lu mờ hết rồi.

Diệp Thu Bạch lại không tiếp nhận ý tốt của Mộ Dung Diệc mà đáp lại: "Đạo bất đồng, khó lòng hợp tác."

Vừa nghe lời này.

Diệp Thu Bạch ở bên cạnh cười tiếp lời: "Cũng cần phải dạy nhi tử ngươi nói cho đúng lời, nếu không thì không chừng sẽ chết vì lời mà mình nói đó."

Mộ Dung Diệc tựa như một đầu tiếu diện hổ, nói: "Lâm tông chủ, sau khi trở về ta sẽ dạy dỗ nhi tử biết lễ nghĩa hơn."

Điều này có nghĩa là Mộ Dung Diệc không có thấy nhi tử nói sai.

Chỉ là cần nói Mộ Dung Mưu không có lễ nghĩa mà thôi.

Hắn biết Mộ Dung Diệc cũng không có phản đối nội dung mà Mộ Dung Mưu nói.

Hơi thở Nho đạo từ thân thể Ninh Trần Tâm trào ra!

Ánh mắt Tiểu Hắc cũng bắt đầu lóe chiến ý!

Diệp Thu Bạch cầm kiếm trong tay, kiếm ý trùng phóng lên cao!

Uy thế Kiếm Tông chi cảnh hoàn toàn hiển lộ!

Vân Chiến cảm khái nói: "Bệ hạ, ngươi có một đám sư huynh đệ trọng tình trọng nghĩa."

Hồng Anh nghe vậy, nở nụ cười đắc ý,"Đương nhiên rồi!"

Lúc này, trong lòng Hồng Anh nghĩ tới chuyện bái nhập môn hạ của Lục Trường Sinh, gia nhập Thảo Đường.

Đây là quyết định đúng đắn nhất trong mấy thế luân hồi của nàng.

Nét hòa khí trên mặt Mộ Dung Diệc chậm rãi biến mất.

Ánh mắt dần lạnh lên, nói: "Kiếm Tông? Tuổi còn trẻ đã đạt tới Kiếm Tông chi cảnh, đúng là tiền đồ không thể hạn lượng."

"Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, ngươi cảm thấy một cái Thảo Đường có thể chống lại toàn bộ tông môn thế gia trên đại lục sao?"

Diệp Thu Bạch cười khẽ một tiếng.

"Nếu thật sự phải đến một bước kia, vậy cứ thử thôi."

Giọng điệu cuồng ngạo!

Thoải mái tùy ý!

Mộ Dung Diệc có thể khẳng định đây là người trẻ tuổi cuồng vọng và kiêu ngạo nhất mà hắn gặp ở đời này.

Lại có dũng khí dám đối địch với cả đại lục!

Nhưng là Mộ Dung Diệc lại có cảm giác đối phương có năng lực thực hiện.

Điều này khiến Mộ Dung Diệc kinh hãi.

Mộ Dung Diệc không khỏi tức giận vì bản thân lại có suy nghĩ này.

Hắn chính là gia chủ Mộ Dung gia, thế lực đầu sỏ Trung Vực!

Sóng to gió lớn nào mà chưa từng gặp?

Sao có thể bị một tên tiểu bối ảnh hưởng?

Mộ Dung Diệc cười nói: "Đã như vậy thì Mưu nhi, tới đi, ngươi luận bàn giao lưu cùng thế hệ với Diệp tiểu hữu một trận."

Lời này cũng có ý nhắc nhở Diệp Thu Bạch.

Hắn chỉ là tiểu bối!

Trước mặt trưởng bối cần phải tôn trọng một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận