Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 658 - Lộ răng nanh!

. . . . . . . .

Từ câu chuyện trước đó mà lão giả kể.

Lão giả nói là lúc sinh thời bị kẻ thần bí xâm lấn chém giết, sau trấn áp bên trong thành trì.

Chỗ này cần phải thắc mắc, cảm thấy khó hiểu.

Vì sao kẻ thần bí chém giết lão giả rồi lại còn muốn trấn áp linh hồn?

Trên người bọn họ cất giấu bí mật gì sao?

Trong tình huống thông thường, bị trấn áp đơn giản là bởi vì thực lực quá cường đại, không cách nào hoàn toàn chém giết cho nên chỉ có thể trấn áp mà thôi.

Hoặc có thể nói là "Kẻ xâm lấn" không có đủ thực lực, chỉ có thể trấn áp lão giả.

Loại chuyện này hắn cũng sẽ không làm.

Diệp Thu Bạch cười cười:

Trong tình huống không quen biết, không có giao tình gì mà muốn Diệp Thu Bạch cởi bỏ phong ấn?

"Đối với kiếm tu mà nói, không phải truyền thừa kiếm đạo rất có sức hấp dẫn sao?"

Lão giả này đang che giấu chuyện gì đó.

Nếu là kiếm tu khác, có lẽ có một chút do dự.

Nếu mỗi điểm này thôi thì Diệp Thu Bạch chỉ cảm thấy có chút thấy khó hiểu, không thể xác định được gì thêm.

"Có thể lấy nhưng cũng không nhất thiết."

Bằng không một người ở trong thành trì, còn bị trấn áp không cách nào rời đi làm sao biết truyền thừa kiếm đạo bên ngoài chứ?

Nhưng mà khi lão giả lấy ra ấn ký linh hồn truyền thừa kiếm đạo thì Diệp Thu Bạch liền có thể xác định.

Hiện giờ, nhìn linh hồn lão giả thay đổi một bộ mặt âm ngoan, trong ánh mắt tràn đầy sự tà dị cùng với hung lệ.

Mà mà do dự thì sẽ có khả năng quấy nhiễu suy nghĩ, không cách nào tỉnh táo mà phân tích ra những nguy cơ ẩn giấu bên trong.

Lỡ như đối phương ra tay đằng sau thì sao?

Đây là chỗ trí mạng.

"Huống hồ có muốn dùng cũng phải có mệnh dùng mới được."

Dù sao bên trong Tuyệt Hồn thành có truyền thừa, dù truyền thừa cấp bậc thấp nhất đối với người tu đạo ở giới vực trung vĩ độ cũng là một cơ hội thay đổi vận mệnh.

Nghe đến đây, linh hồn lão giả nở một nụ cười âm tà.

Hoặc là Thái Sơ Kiếm Kinh cùng với Thanh Vân kiếm mà sư tôn đưa.

"Vậy sao phía trước ngươi không trực tiếp làm như vậy?

Trên người Diệp Thu Bạch có quá nhiều truyền thừa.

Nói tới đây linh hồn lão giả linh cười lạnh một tiếng:

Còn linh hồn lão giả sai ngay ở điểm này.

Linh hồn lão giả lại hóa thành một sợi bạch quang bay thẳng về phía giữa hai chân mày Diệp Thu Bạch.

Dứt lời.

"Nhưng mà cũng không cần lo lắng, tuy rằng linh hồn sẽ tiêu hao nhưng chỉ cần cởi bỏ phong ấn, cũng sẽ tìm được bí bảo khôi phục linh hồn thần hồn."

Vô luận là Tinh Vẫn Kiếm Pháp hay là truyền thừa của Hỗn Nguyên Kiếm Tiên.

Cần gì phải vòng một vòng lớn thế này?"

Linh hồn lão giả lạnh lùng nói:

"Linh hồn chúng ta vốn trải qua thời gian dài tiêu tán, không ngừng trở nên yếu đi, chỉ là duy trì linh hồn thể bình thường đã rất gian nan, nếu lại đi đoạt xá thì sẽ khiến linh hồn tiêu hao."

Không cần chỉ vì một truyền thừa mà phải mạo như thế.

Diệp Thu Bạch hơi ngẩn người, hỏi:

"Vậy đành phải đoạt xá ngươi thôi, sau đó lại đi phá giải phong ấn."

"Một khi đã như vậy. . . . . ."

Diệp Thu Bạch thấy thế, sắc mặt bình đạm, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm có vỏ.

Trường kiếm hình dạng cổ xưa chắn trước mặt hắn.

Trong khoảnh khắc này, linh hồn lão giả trực tiếp đánh vào trên vỏ Thanh Vân kiếm.

Ngay lập tức, Thanh Vân kiếm vốn yên tĩnh bỗng bộc phát ra kiếm ý ngập trời!

Kiếm ý trực tiếp phân linh hồn lão giả trước mắt từ một thành hai phần!

Một nửa linh hồn bị tiêu diệt còn một nửa nhanh chóng thoát ra ngoài.

Giờ khắc này, tuy rằng tránh thoát được cảnh tiêu tán nhưng hồn thể của lão giả trở nên hư ảo hơn nhiều.

Chỉ thấy gương mặt hư ảo của lão giả tràn ngập kinh ngạc xen lẫn sợ hãi.

"Đây là kiếm gì?!"

Chỉ đành nói:

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Nhưng mà hắn có thể làm gì đây, cũng không có năng lực phản kháng?

Không nghĩ tới hắn thế mà bị một tên tiểu bối trẻ tuổi bắt chẹt.

Nghe vậy, gương mặt hư ảo của lão giả tràn ngập sự âm trầm.

"Huống hồ ta chỉ nói cho ngươi đi thôi, cũng không có nghĩa là kế tiếp sẽ không muốn lấy mạng ngươi."

Sắc mặt lão giả trở nên cực kỳ khó coi.

Tuy rằng linh hồn chi lực tổn thất hơn phân nửa nhưng muốn kéo dài hơi tàn vẫn có thể làm được.

Nghĩ đến đây, lão giả linh chỉ đành giao ấn ký linh hồn khi nãy ra tới.

Ngay sau đó hừ lạnh một tiếng muốn nhanh chóng rời khỏi.

Diệp Thu Bạch lại nói: "Từ từ."

Sắc mặt lão giả biến đổi.

"Như thế nào, đồ vật đã cho ngươi! Là một tên kiếm tu, chẳng lẽ ngươi muốn làm trái hứa hẹn của mình sao?"

Diệp Thu Bạch lắc đầu nói:

"Cũng không phải, ta chỉ muốn ngươi nói cho ta biết tình huống bên trong Tuyệt Hồn thành này như thế nào mà thôi."

Đáng tiếc linh hồn này một hai phải đâm đầu tới đây.

Vốn còn không nghĩ lấy thêm truyền thừa gì đó.

Thế cục nghịch chuyển.

"Được rồi, hiện tại giao truyền thừa ra, ta sẽ để cho ngươi rời đi?"

Diệp Thu Bạch không có trả lời mà thu Thanh Vân kiếm lại, hiện tại linh hồn lão giả cũng đã không còn khả năng đoạt xá.

Tới rồi Thanh Vân kiếm loại này trình tự Thánh Binh, chống đỡ loại này cấp bậc linh hồn xâm lấn hay là nhẹ nhàng liền có thể làm được.

"Có thể, nhưng mà ngươi cần phải bỏ qua cho ta một mạng."

"Nếu không cho có hồn phi phách tán ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết, dù sao không có tin tức mà loanh quanh trong Tuyệt Hồn thành chính là cửu tử nhất sinh."

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

"Ngươi cũng không cần giở trò lừa gạt ta, thần hồn của ta đã khóa chặt ngươi, một khi ngươi nói dối tự nhiên có thể phát giác dị thường, nếu phát hiện ta liền trực tiếp ra tay."

Thấy Diệp Thu Bạch kiên quyết thế này, lão giả mới nói:

"Ngươi muốn biết chuyện gì."

"Đầu tiên nói tới chuyện nơi này đi, vì sao các ngươi lại bị trấn áp ở chỗ này."

Lão giả khẽ thở dài một tiếng rồi đáp:

"Nguyên nhân thì chúng ta cũng không biết, nhưng mà linh hồn lực lại không có lúc nào mà không bị rút ra."

"Tuy rằng tốc độ rất chậm nhưng trải qua một thời gian dài, linh hồn thể sẽ hoàn toàn tiêu tán, đây cũng là nguyên nhân vì sao chúng ta sốt ruột."

Nếu như không có người ngoài hấp thụ, linh hồn cường giả có thể bảo đảm bất diệt.

Diệp Thu Bạch gật gật đầu, nói:

"Như vậy, tuy rằng số lần Tuyệt Hồn thành mở ra không nhiều, nhưng chẳng lẽ những lần trước ngươi đều không có ai thành công sao?"

Lão giả cười lạnh nói:

"Sao có thể không có người nào thành công?"

"Mỗi một lần Tuyệt Hồn thành mở ra đều sẽ có người bị lừa bằng chỗ tốt mà phá giải phong ấn, bị cắn nuốt thần hồn."

"Chẳng qua, người tiến vào Tuyệt Hồn thành từ ngoài đến đều được truyền tống ngẫu nhiên đến bên ngoài một thành trì, thành trì chỗ ta, ngươi là người thứ nhất tới."

"Những linh hồn thể thoát được phong ấn đã sớm đột phá hạn chế của Tuyệt Hồn thành mà rời khỏi nơi này."

"Ngươi cũng đừng cảm thấy kinh ngạc, cường giả có thể bị trấn áp tại đây đều không có kẻ nào yếu, chỉ cần khôi phục thực lực thì đột phá hạn chế của nơi đây là chuyện dễ như trở bàn tay."

Diệp Thu Bạch tiếp tục hỏi chuyện.

Cũng biết được bên ngoài Tuyệt Hồn thành là tập hợp một loạt thành trì, bên trong mỗi một thành trì đều có một linh hồn cường giả bị trấn áp, còn những linh hồn khác chỉ là một ít binh tôm tướng cua thôi, vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi nơi này.

Trên tay đám linh hồn cường giả này ít nhiều gì đều có manh mối truyền thừa.

Tới khu vực trung bộ chính là các bí cảnh truyền thừa.

Đến nơi sâu nhất, cũng không có ai biết nơi đó cất giấu thứ gì.

Bởi vì chưa từng có người đặt chân đến trung tâm.

Điều cũng khiến Diệp Thu Bạch có thêm một ít suy đoán.

Hết thảy tựa như là có tồn tại nào đó cố tình bày ra.

Giống như một nơi thí luyện?
Bạn cần đăng nhập để bình luận