Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 240 - Kiếm của Kiếm Triều Miện

Bởi vì có Cầu Đạo sơn nên Tàng Đạo thư viện mới đạt được địa vị như hiện giờ.

Dù ở thời kỳ thượng cổ thì Cầu Đạo sơn này cũng bị rất nhiều thế lực cùng nhau khống chế.

Hồng Anh cũng từng tu luyện bên trong Cầu Đạo sơn.

Thời gian tu luyện thường trôi qua rất nhanh.

Nháy mắt đã hết hai ngày rồi.

Cách thời điểm kết thúc vòng thứ hai chỉ còn lại một ngày!

Lúc này vẫn chưa có người nào thành công lĩnh ngộ ý cảnh.

Bên ngoài.

Hắn cũng bất đắc dĩ mới làm như vậy.

Xem như là có tính khiêu chiến đối với mấy tiểu tử kia đi?

Ngôn viện trưởng lắc lắc đầu, không có giải thích.

Lĩnh ngộ một loại ý cảnh trong vòng ba ngày.

Tuy rằng ở vòng thứ nhất đã câu thông ý cảnh bên trong Cầu Đạo sơn nhưng muốn hoàn toàn lĩnh ngộ ý cảnh vẫn cực kỳ khó khăn.

Là Hồng Anh!

Lâm Hòa Phong cười nói: "Ngươi gấp rút như vậy, không sợ không có ai lĩnh ngộ được ý cảnh sao?"

Nhưng ngay sau đó hai chân mày nhíu chặt của Tần Thiên Nam lại nhanh chóng giãn ra.

Khó như lên trời!

Trong ba ngày lĩnh ngộ một loại ý cảnh.

Tần Thiên Nam nhìn Cầu Đạo sơn, trong mắt có chút lo lắng.

Dù cường giả bên ngoài Cầu Đạo sơn cảm nhận được cũng không khỏi cảm thấy ngưng trọng.

Thời gian quá mức gấp gáp.

"Không hổ là nữ đế cuối cùng ở thời thượng cổ..."

Trong Cầu Đạo sơn có một cổ luân hồi chi ý phóng thẳng lên trời!

Cỗ luân hồi chi ý này mạnh hơn luân hồi chi ý mà trước đó Hồng Anh đã phóng thích.

Mộc Hòa Trạch nhìn nữ nhi mình bằng ánh mắt cổ quái.

Nhưng nếu thật sự thực hiện thì lại khó khăn hơn nhiều.

Là cơ hội tốt dành cho Mộc gia.

Lĩnh ngộ ý cảnh và tăng cường ý cảnh.

"Đây là mộc chi ý cảnh sao? Không quá giống mộc chi ý cảnh..."

Mộc Hòa Trạch cảm khái nói: "Trong hai ngày lại không tìm hiểu ý cảnh mới, mà mượn cơ hội tăng ý cảnh của bản thân lên một cấp bậc."

Lột xác thành đạo tắc, cũng là một trong những đạo tắc tối cao trong thiên địa!

Có thể nói là sinh chi ý đã siêu thoát phạm vi ngũ hành ý cảnh.

"Mộc chi ý cảnh bình thường không có hiệu quả này."

Độ khó không kém nhau bao nhiêu.

Ngay sau đó, có một cổ sinh chi ý bùng nổ.

Cây cối hoa cỏ chung quanh Cầu Đạo sơn được sinh chi ý bao phủ bắt đầu thong thả sinh trưởng!

Ngôn viện trưởng thấy một màn này, hơi kinh ngạc.

Mộc Uyển Nhi cũng tươi cười,"Đương nhiên rồi, Hồng Anh tỷ rất lợi hại đó!"

Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất chứng minh quan hệ giữa nữ nhi và Vân Hoàng nữ đế không tồi.

Nữ nhi của mình thật sự thoải mái nha.

Có thể xưng hô với Vân Hoàng nữ đế như thế này.

Ngôn viện trưởng không biết cũng là chuyện bình thường.

Giờ phút này, Diệp Thu Bạch đang ngồi trên một con đường bên trong Cầu Đạo sơn.

Sinh chi ý quay quanh thân thể hắn.

Thái Sơ Kiếm Kinh cũng tiến vào tầng thứ hai!

Tầng thứ nhất là Bình Sơn Hà.

Tầng thứ hai là Phúc Sơn Hải!

Nhưng với thực lực hiện tại của Diệp Thu Bạch thì thi triển Phúc Sơn Hải sẽ rút hết linh khí trong cơ thể hắn.

Trong thư phòng.

Ninh Trần Tâm xem thư tịch trên tay, mặt treo nụ cười nhàn nhạt.

Nhưng mà kết quả vòng hai này lại khiến trưởng lão Chấp Pháp Đường phải lắc đầu cười khổ.

Những người thông qua tiến hành so đấu với nhau.

Vòng thứ ba chính là chiến đấu.

Tổng Viện thì có hai người tiến vào vòng thứ ba.

Bắc Vực, Kiếm Triều Miện.

Năm người Thảo Đường đều tiến vào vòng thứ ba.

Viên sao trời thứ hai trong Tinh không đan điền cũng bắt đầu có động tĩnh!

Đến lúc này.

Tu vi của năm người Thảo Đường đều có sự tăng trưởng lớn!

Một màn này cũng khiến cho đám người Ngôn viện trưởng bên ngoài chú ý tới.

Tần Thiên Nam nhẹ nhàng thở ra.

Quả nhiên không cần lo lắng cho năm người này.

Quá yêu nghiệt...

Ngôn viện trưởng nở nụ cười: "Quả nhiên lại là năm người bọn họ."...

Kết thúc một ngày cuối cùng.

Còn Thạch Sinh.

Sát ý lưu động bên trong hoa văn, trở nên chân thật hơn.

Hoa văn màu đỏ trên cánh tay Tiểu Hắc đã phủ hết toàn bộ cánh tay!

Cùng lúc đó.

Ngay sau đó lại lặng yên không một tiếng động chui vào vị trí giữa hai chân mày Ninh Trần Tâm.

Nho đạo chi ý không ngừng hội tụ quanh thân hắn.

Năm người Thảo Đường tiếp tục thông qua.

Tổng Viện chỉ còn hai người, Bắc Vực một người.

Nên phân phối chiến đấu như thế nào?

Lúc này, Ngôn viện trưởng cười nói: "Không bằng như vậy, Thu Bạch, coi như năm người các ngươi chỉ điểm bọn họ một chút đi."

Ngay sau đó hắn dời mắt nhìn về phía ba người Kiếm Triều Miện: "Còn các ngươi, có thể tùy ý lựa chọn đối thủ."

"Các ngươi thấy như vậy ổn chứ?"

Ngôn viện trưởng nhìn về phía mấy người Diệp Thu Bạch dò hỏi.

Giọng điệu không hề có ngạo khí của thượng vị giả!

Giống như không đối đã với bọn họ như tiền bối đối với vãn bối mà là xem như người cùng thế hệ.

Chuyện này không có gì đáng kinh ngạc.

Thực lực của mấy người Diệp Thu Bạch không hề kém hơn Ngôn viện trưởng.

Thậm chí còn... Phải mạnh hơn hắn vài phần.

Lâm Hòa Phong buồn cười nói: "Lão Ngôn, trông ngươi quá hèn mọn đi."

Ngôn viện trưởng trợn mắt, buông tay nói: "Không có cách nào, ngươi cũng biết rõ thực lực của mấy tiểu tử này, sao có thể so đấu như bình thường."

"Đổi lại là ngươi, ngươi cũng sẽ như ta thôi."

Những học viên phía dưới thấy cảnh này cũng không trầm trồ hay kinh ngạc.

Ai mà chưa nghe nói về thực lực của mấy người Thảo Đường.

Hồng Anh chính là Vân Hoàng nữ đế.

Dựa theo bối phận cũng không biết cao hơn viện trưởng bọn hắn bao nhiêu bậc!

Kiếm Triều Miện nghe xong cũng không có khách khí, đứng ra trước.

Ánh mắt chuyển tới Diệp Thu Bạch, cười nói: "Diệp huynh, xin chỉ giáo thêm."

Diệp Thu Bạch mỉm cười, gật gật đầu, nhảy lên đài.

Hai người đều rút kiếm ra.

Kiếm Triều Miện nghiêm túc nói: "Lúc trước, sau khi bị ngươi đánh bại thì ta liền vẫn luôn xem Diệp huynh là mục tiêu."

"Nhưng theo thời gian trôi qua, ta phát hiện, dù ta có nỗ lực như thế nào thì vẫn luôn bị ngươi bỏ xa hơn."

"Nhưng chính là vì như thế ta mới phải càng nỗ lực hơn nữa."

"Cuộc đời này, có thể có được một mục tiêu như ngươi, ta cảm thấy rất may mắn."

Khi nói xong một chữ cuối cùng.

Lòng Kiếm Triều Miện trở nên thông suốt!

Đối với hắn mà nói.

Kiếm chính là tất cả!

Kiếm đạo của Kiếm Triều Miện cực kỳ thuần túy.

Giờ khắc này, kiếm ý của Kiếm Triều Miện bắt đầu tăng cường!

Lại đạt tới nửa bước Kiếm Tông chi cảnh!

Thấy một màn này, Vân Cảnh cười.

Trong mắt có chút kiêu ngạo.

Bởi vì đây là đệ tử của hắn.

Ngôn viện trưởng cũng gật đầu: "Vân lão, ngươi có một đệ tử tốt."

Tông chủ Ẩn Kiếm tông, Lâm Hòa Phong.

Người được xưng là kiếm tu đệ nhất!

Ngay cả hắn cũng gật đầu tán thưởng: "Gặp phải chuyện khiến mình có thể chán nản nhưng lại không nhụt chí chút nào."

"Lấy yêu nghiệt như Diệp Thu Bạch làm mục tiêu, tâm cảnh vẫn hướng về phía trước."

"Là một hạt giống tốt!"

Lâm Hòa Phong nhìn về phía Vân Cảnh: "Có thể cho hắn tới Ẩn Kiếm Tông, tiến vào Kiếm Trủng tu luyện."

Vân Cảnh cười gật đầu: "Đa tạ ý tốt của Lâm tông chủ."

Ẩn Kiếm Tông chính là thánh địa mà kiếm tu trong thiên hạ hướng tới.

Kiếm Trủng là căn cơ của Ẩn Kiếm Tông.

Lâm Hòa Phong tự mình mời Kiếm Triều Miện tiến vào Kiếm Trủng.

Đối với Kiếm Triều Miện mà nói là sự tán thành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận