Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1600: Cai quản Ma Thú đại lục!

Khi đám người Lục Trường Sinh rời khỏi Sơn Hải Thần Điện.

Ngoại trừ Kỳ Xuyên đã rời khỏi thần điện, trở lại trong tộc để làm chuẩn bị. Thì ở bên ngoài, Kỳ Ngộ dẫn theo người của Kỳ Lân tộc và người của tam đại thú tộc khác đang đứng đối diện nhau.

"Kỳ Ngộ, Kỳ Xuyên rất biết điều, hiểu ở đây sẽ không thể nào cướp đoạt được Sơn Hải Kinh với tam đại thú tộc chúng ta nên đã rời đi sớm, vì sao ngươi vẫn còn mù quáng cố chấp như vậy?

Chẳng lẽ ngươi định lấy số người mà ngươi dẫn đến đấu với tam đại thú tộc chúng ta?"

Bạch Kiêu của Thất tinh Bạch Hổ tộc lên tiếng, tia sáng lạnh lóe lên từ hai chiếc răng nanh nhọn của hắn.

"Chắc là ngươi không biết tự lượng sức mình đúng không?"

Tuần Lưu của Cùng Kỳ tộc cũng gật đầu nói: "Ngươi cũng không phải kẻ ngu ngốc, chỉ là đôi khi sẽ rất lỗ mãng. Nhưng hẳn là ngươi có thể thấy được tình thế chênh lệch hiện giờ chứ?"

Không nói đến lúc Kỳ Xuyên còn ở đây, bây giờ Kỳ Xuyên đã rời đi, Thanh Viêm Thân Vương cũng đã chết.

Không thể không nói, quyết định này của Tất Viêm đã giúp cho tương lai Tất Phương tộc trở thành tộc thân cận với Kỳ Lân tộc nhất.

Một Tử Viêm tướng đến bên cạnh Kỳ Lân, vẻ mặt lo lắng thì thầm: "Nhị thiếu, mặc dù Kỳ Lân tộc chúng ta không sợ phiền phức, nhưng với nhân thủ hiện giờ thì quả thật chúng ta không thể chống lại ba tộc kia được."

Tất Viêm có dự cảm rằng lúc này mà đi khiêu khích đối phương thì sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra.

Nghe lời nói châm chọc mỉa mai của Bạch Kiêu và Tuần Lưu.

Chỉ có Tất Viêm của Tất Phương tộc là không lên tiếng.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía đám người Bạch Kiêu, nhếch miệng cười nói: "Chuyện còn chưa kết thúc thì đừng vênh váo nghĩ mình đã chiến thắng. Không chừng đến lúc đó sẽ bị vả mặt còn đau hơn."

Dưới tình huống không có nhân vật cấp bậc Thân Vương trấn giữ, chỉ vỏn vẹn bằng thế lực của Kỳ Ngộ thì không đáng để tâm.

Một Tử Viêm tướng cũng đồng tình: "Nếu không... Hay là chúng ta lui trước đi?"

Nhìn gương mặt không hề căng thẳng của Kỳ Ngộ, vẫn thể hiện thái độ bình thản thong dong như vậy, lại còn nở một nụ cười mỉm như đã nắm chắc phần thắng trong tay. Lại nghĩ đến đám Tiểu Hắc...

Thậm chí... Với số người hắn dẫn theo, đấu một chọi một với một tộc bất kỳ cũng không phải là đối thủ.

Đương nhiêu đều là chuyện tương lai...

"Ngươi im miệng!"

Nhưng mà dù hắn có lên tiếng hay không thì vẫn thế, dù sao hai tên Bạch Kiêu và Tuần Lưu đã đại diện cho hai tộc kia bàn tính xong rồi.

Nghe được lời nói của Kỳ Ngộ, hai người Bạch Kiêu và Tuần Lưu đều bật cười to tiếng.

Kỳ Ngộ vẫn lắc đầu nói: "Không cần làm thế."

Tử Viêm tướng ở bên cạnh cũng hùa theo nói: "Khụ khụ... Hình như nhị thiếu cũng đã không ít lần làm như vậy."

Lúc này, có người chỉ vào đại môn của Sơn Hải Thần Điện, nói: "Nhìn kìa! Bọn họ ra rồi!"

Trong lòng hắn thầm phỏng đoán.

Hiển nhiên là lão được nhận được tinh huyết Phượng Hoàng thuần chính, huyết mạch xảy ra biến đổi!

Tuần Lưu cũng nói: "Tai mắt của chúng ta cũng đã sớm bố trí xung quanh đây, không còn tộc nhân Kỳ Lân tộc nào có thể trợ giúp, khả năng phát sinh trong miệng ngươi không thể nào xảy ra,"

"Tông chủ Phượng Minh tông, giao hắn cho chúng ta."

Bạch Kiêu dang hai tay ra, nói với giọng điệu khinh thường: "Ngươi nhìn những người ở phía sau ta, rồi lại nhìn người ở đằng sau ngươi đi, ngươi thấy sẽ có khả năng sao?"

Nhưng bây giờ, tông chủ Phượng Minh tông lại cười nhạt một tiếng, nói: "Có bản lĩnh thì tự xông lên đoạt."

Nếu là trước đó, có lẽ tông chủ Phượng Minh tông sẽ cảm thấy bất lực và tuyệt vọng.

Bạch Kiêu cười lạnh nói: "Chắc ngươi cũng hiểu là cho dù nhận được huyết mạch Phượng Hoàng thuần chính thì cuối cùng cảnh giới vẫn không hoàn toàn tăng lên, cũng chưa nắm giữ lực lượng huyết mạch được hoàn chỉnh, không thể nào là đối thủ của hai vị Thân Vương."

Tất Viêm nhìn chằm chằm vào Kỳ Ngộ với vẻ mặt ngưng trọng.

Thế nhưng... Hai đại Thân Vương của Thất tinh Bạch Hổ tộc và Cùng Kỳ vẫn rất cường đại, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt tông chủ Phượng Minh tông, giằng co lẫn nhau.

Cường giả cấp Thân vương của Tất Phương tộc cũng định đến đó nhưng nghe Tất Viêm nói: "Trước tiên đừng có vội, chúng ta có yên lặng theo dõi diễn biến ra sao đã."

Tên cường giả cấp Thân Vương này nghe vậy thì sững sờ, sau đó nhẹ gật đầu, tiêu tán khí tức và đứng yên bên cạnh Tất Viêm.

Rốt cuộc dựa vào cái gì mà Kỳ Ngộ có thể tự tin như vậy?

Nhưng mà lúc này, khí tức của tông chủ Phượng Minh tông đã hoàn toàn thay đổi.

Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên thì tràn trộn trong đám đệ tử của Phượng Minh tông.

Chỉ thấy tông chủ Phượng Minh tông đi hàng đầu, còn Tiểu Hắc, Mục Phù Sinh, Thạch Sinh và Hứa Dạ Minh thì đi sau tông chủ Phượng Minh tông.

"Phượng Minh tông ta tuyệt đối không bỏ mặc một đệ tử nào!"

Đồ cáo già!

Ở đằng sau, Lục Trường Sinh cười nhạo trong lòng.

Biết bọn hắn ở đằng sau cho nên mới tự tin thong dong như vậy chứ gì? Hơn nữa còn tiện thể cuồng ngạo để củng cố địa vị của mình, giúp cho lực lượng tông môn càng thêm ngưng tụ.

"Ồ?"

Thấy thế, Tuần Lưu trực tiếp phất tay nói: "Thế thì ra tay đi."

Hai vị Thân Vương nhận được mệnh lệnh, đều vươn tay về phía Hứa Dạ Minh!

Hứa Dạ Minh không hề cử động.

Đám người Mục Phù Sinh cũng không động đậy,

Bạch Kiêu, Tuần Lưu thấy trước mặt Hứa Dạ Minh có một nam nhân bạch y đứng đó, vươn một tay ra... Bàn tay kia còn giơ ra hai ngón.

Hai tên Thân Vương trực tiếp bay ngược ra ngoài, va chạm với đám người.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người.

Một khắc sau hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Lục Trường Sinh bất đắc dĩ trừng Hoàng Thiên, chớp mắt đã biến mất tại chỗ.

Kết quả là...

Nói thật, lúc còn ở trong Sơn Hải Thần Điện, quả thật Hoàng Thiên có hơi bực bội.

Rõ ràng nàng đã bảo vệ cho đệ tử của hắn, vậy mà hắn không cảm ơn nàng thì thôi, lại còn dám chê nàng!

Mặc dù Hoàng Thiên không quá coi trọng những chuyện như vậy...

Nhưng người nói lời đó lại chính là Lục Trường Sinh...

Trong những tình huống đặc biệt, đúng sai không quan trọng, quan trọng là người nói...

Đương nhiên Lục Trường Sinh cũng nhận ra hình như Hoàng Thiên đã giận dỗi, hắn trợn mắt há mồm không hiểu vì sao.

Sao tự nhiên lại giận rồi?

Tuy nhiên, đối phương đã tấn công sát đến người Hứa Dạ Minh.

Cũng không thể cứ trơ mắt nhìn tên đệ tử hắn mới thu nhận chết trước mặt hắn được.

Hoàng Thiên: Ta mệt, còn là hai Thân Vương, đánh nhau rất tốn sức.

Sao ngươi không lên đi?

Giống như đang nói.

Mắt to trừng mắt nhỏ.

Lục Trường Sinh lại trừng mắt với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thì nhìn Lục Trường Sinh.

Không phải chứ?

Tình huống gì thế này?

Tất Viêm thấy cảnh này cũng ngẩn người ra, ngay lập tức nhìn sang Kỳ Ngộ.

Lúc này, vẻ mặt Kỳ Ngộ rất kích động.

Cho nên, chính người này đã khiến cho Kỳ Ngộ tự tin như vậy?

Có thể đánh bại hai tên cường giả Quân Thần cảnh dễ như trở bàn tay.

Rốt cuộc đây là thần thánh phương nào!

Sao trong tứ đại thú tộc chưa bao giờ gặp qua người này!

Chỉ thấy Lục Trường Sinh bất đắc dĩ thở dài nói: "Vốn định để ngươi cai quản Ma Thú đại lục này, dù sao chuyện này cũng mang đến lợi ích cực lớn với Đại Hoang Thú Tâm của ngươi."

"Nhưng định để ngươi trưởng thành rồi mới giao cho, bây giờ xem ra phải giao trước thời hạn rồi..."

Nghĩ một chút.

Thật ra cũng không kém bao nhiêu.

Dù sao Tần Trạm cũng đã nói đại kiếp Lục giới sắp đến, giao sớm một chút cũng tốt.

Chỉ là không biết Hứa Dạ Minh có thể cai quản được hay không...

Nếu như chỉ đơn thuần ỷ vào lực lượng của Lục Trường Sinh để trấn áp mọi người ở Ma Thú đại lục thì đối với Hứa Dạ Minh mà nói cũng là vô nghĩa.

Cai quản Ma Thú đại lục?!

Lục Trường Sinh thằng thừng nói ra câu này, không hề che giấu.

Người này... Điên rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận