Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1084 - Kiếm Tông Đỗ Vân, giao thủ kịch liệt.

. . . .

Tống Kiêu là người Hạo Thiên Thần Vực.

Như vậy có thể giải thích hết thảy chuyện từ bên ngoài tới giờ một cách rõ ràng.

Vì sao lúc trước Tống Kiêu muốn hợp tác với bọn họ?

Nếu như không có mục đích, vì sao không tìm người khác hợp tác?

Bây giờ bọn họ đã biết, Tống Kiêu do Hạo Thiên Thần tông phái tới bảo vệ.

Hạo Thiên Thần Tông đã sớm đoán được hành động của Giám Sát Thánh Điện sẽ thu hút sự chú ý của các thế lực cấp Thần Chủ khác.

Đồng thời cũng biết hành tung của đám người Diệp Thu Bạch.

Bọn họ không e ngại bất kỳ trận chiến đấu nào, chỉ cần dám đánh bọn họ liền dám tiếp!

"Giao hắn cho ta."

Sắc mặt Thân Sùng Nguyên và Bạch Công Tuấn trở nên ngưng trọng.

Chỉ thấy hắn vừa đứng lên thì vết thương đã nhanh chóng khôi phục, từng luồng khí nóng không ngừng bốc lên.

"Ai chạy trước chính là tôn tử!"

"Được không?

Như vậy âm Dương Thần Tông cùng với Bát Hoang Thần Tông sẽ phái người đi, vừa quan sát Giám Sát Thánh Điện vừa nhắm vào đám người Tiểu Hắc.

Chỉ thấy Tiểu Hắc nhếch miệng cười nói.

Nghe được lời nói vô cùng cuồng vọng của Tống Kiêu.

Cho nên mới phái Tống Kiêu tới.

Lúc này Tiểu Hắc cũng bò dậy.

Tống Kiêu nhún vai.

Từ Hạo Thiên Thần Tông tới Hạo Thiên Thần Chủ, tất cả người Hạo Thiên Thần Vực đều là kẻ điên.

"Vậy mỗi người một tên đi.

Tống Kiêu quay đầu nhìn Tiểu Hắc, cười hỏi:

"Ngươi cũng có thể giao cả hai cho ta."

Bọn họ đều hiểu tính cách của Tiểu Hắc, không thích người khác nhúng tay hỗ trợ.

Tiểu Hắc và Tống Kiêu đồng thời phóng về phía hai người!

Nam tử ôm chặt kiếm trong tay, mặt không chút thay đổi, lắc đầu.

"Vốn nên như thế."

Chờ bọn họ kết thúc lại đi lên tòa kiếm mộ này?

Nếu đã ra quyền mà không thể đánh một trận ta cũng sẽ cảm thấy khó chịu."

Diệp Thu Bạch có thể nhìn ra Đỗ Vân này là một kiếm si.

Trong mắt Đỗ Vân không có bất kỳ kẻ nào, đây cũng không phải cuồng vọng, cũng không phải không coi ai ra gì.

"Có thể."

Dứt lời cũng không để ý tới biểu tình khó coi của Thân Sùng Nguyên và Bạch Công Tuấn.

"Ta không hề có chút hứng thú."

"Cũng là thế lực cấp Thần Chủ?"

"Hỗn Nguyên Kiếm Tông Đỗ Vân."

Đám người Diệp Thu Bạch đứng ở phía sau quan sát, không có ý ra tay.

"Ngươi cũng vì hắn mà đến?"

Diệp Thu Bạch thấy vậy, thản nhiên hỏi:

Lúc này một tên nam tử thần sắc lạnh lùng đi tới kiếm mộ đưa mắt nhìn.

Trong mắt hắn không có thứ gì quan trọng cả, chỉ có kiếm...

Thân Sùng Nguyên và Tống Kiêu đã ra tay.

"Ngươi phải biết rằng thực lực của chúng ta chênh lệch không lớn, tiếp tục đánh như vậy không có kết quả."

Thân Sùng Nguyên không ngừng ra thương ứng phó với công kích mãnh liệt từ Tống Kiêu.

Tống Kiêu vừa ra quyền vừa cười nói:

"Vậy thì sao?

Thân Sùng Nguyên ngưng giọng nói:

"Ngươi đã tới đây, vậy cũng biết mục đích chủ yếu của chúng ta không phải là đánh nhau."

Tống Kiêu cười sang sảng nói:

Bạch Công Tuấn đưa tay nắm lấy cánh tay Tiểu Hắc hung hăng vung mạnh.

Khi công kích của Tiểu Hắc thất bại.

Chỉ thấy Bạch Công Tuấn cười lạnh, cầm quạt trong tay, nửa người trên lại vặn vẹo theo một phương thức quỷ dị.

Nắm tay của Tiểu Hắc muốn đánh vào ngực Bạch Công Tuấn.

Khó lòng phòng bị!

Khi nắm tay của Tiểu Hắc sắp đánh vào trên người, Bạch Công Tuấn liền có thể chuyển dời hướng công kích của nắm tay, bản thân lại công kích từ hướng khác!

Bất quá khi thấy nắm tay của Tống Kiêu toàn lực đánh tới hắn cũng không thể không toàn lực ứng phó.

Tuy rằng thực lực hai người chênh lệch không lớn nhưng nếu như không dùng toàn lực ứng phó có thể sẽ bị đối phương tìm được cơ hội đánh bại!

Bên kia.

Tiểu Hắc cũng tấn công Bạch Công Tuấn lần nữa!

Bạch Công Tuấn nhìn toàn thân Tiểu Hắc tràn ngập huyết ý thô bạo, cười lạnh nói:

"Mặc dù không có Thân Sùng Nguyên trợ giúp sẽ chậm một chút, nhưng ngươi cho rằng ngươi có thể là đối thủ của ta sao?"

Huống hồ ta tu luyện công pháp thể chất, vừa vặn khắc chế đám thể tu chỉ biết dùng man lực như các ngươi.

Bạch Công Tuấn nói cũng không sai.

Mỗi một khớp xương, mỗi một đoạn xương cốt của hắn, mỗi một sợi cơ bắp thậm chí mỗi một sợi kinh mạch đều có thể tùy ý xoay chuyển!

"Kẻ điên chết tiệt."

Thân Sùng Nguyên tức giận mắng một tiếng.

Bằng không trong lòng ta sẽ khó chịu."

"Nếu đã ra quyền, vậy đánh đến cùng đi.

Nói tới đây, cơ bắp cánh tay phải của Tống Kiêu giống như bùng nổ, gân xanh không ngừng nổi.

"Đúng như vậy, bất quá... Ta đã ra quyền rồi."

Nhưng tay Bạch Công Tuấn cũng không buông ra mà lúc vung lại dùng sức hướng xuống dưới!

Khiến thân thể Tiểu Hắc bị quật mạnh xuống đất!

Bùm! Bùm! Bùm!

Ném lên rồi lại quật xuống!

Mặt đất càng ngày càng lõm sâu!

Bạch Công Tuấn nở nụ cười âm nhu vung mạnh, giờ khắc này hắn buông tay ra thả thân thể Tiểu Hắc bay lên không trung!

Sau đó vung quạt trong tay tạo ra vô số cương phong hình thành cơn lốc khổng lồ quét tới thân thể Tiểu Hắc.

Thấy cảnh này.

Sắc mặt đám người Hồng Anh có chút ngưng trọng.

Lệ khí của sư đệ bắt đầu không chịu khống chế, ý thức của hắn bây giờ bị lệ khí ảnh hưởng, căn bản không thể suy nghĩ bình thường.

Chỉ biết dùng man lực mà xông về phía trước.

Mục Phù Sinh bất đắc dĩ nói:

"Từ sau khi tới Cửu U Minh Phỉ hắn liền biến thành như vậy, cũng không có biện pháp nào.

Chỉ có thể dựa vào không ngừng tiến công để hoàn toàn san bằng lệ khí."

"Hiện giờ chúng ta chỉ có thể nhìn, thật sự không xong hẵn ra tay."

Bạch Công Tuấn nhìn Tiểu Hắc bị cơn lốc cương phong cuồng bạo cuốn đi, không khỏi cười to nói:

"Hiện tại ngươi còn có biện pháp gì?"

Cương phong giống như một thanh đao sắc bén không ngừng cắt vào thân thể Tiểu Hắc.

Nếu như không phải cường độ thân thể Tiểu Hắc cực cao.

Đổi lại người tu đạo bình thường, e là đã sớm bị cương phong sắc bén cắt nát.

Tiểu Hắc ở trong cương phong càng giãy giụa lại càng chịu nhiều vết thương hơn.

"Nhận thua đi."

Bạch Công Tuấn nhìn một màn này, âm hiểm cười nói:

"Còn giãy giụa nữa thì cho dù ngươi có năng lực thoát khỏi, thân thể cũng đã bị tháo thành tám khối.

Bây giờ đầu hàng, ngoan ngoãn đi theo ta có lẽ còn có thể bớt đau khổ một chút."

Nhưng mà Tiểu Hắc đang trong trạng thái lệ khí bùng nổ làm sao có thể khuất phục?

Nghe được Bạch Công Tuấn trào phúng, chẳng những không có đình chỉ giãy giụa mà ngược lại còn rống giận, biên độ giãy giụa càng lúc càng lớn!

Thấy cảnh này.

Bạch Công Tuấn khẽ nhíu mày.

Nếu thật sự giết chết tên này e là sẽ khiến Thần Chủ bất mãn.

Dù sao Thần Chủ hạ lệnh là có thể bắt sống thì bắt sống.

Âm Dương Thần Tông và Bát Hoang Thần Tông muốn chia khóa của cái hộp kia, chỉ có Ma Chủ tiền nhiệm mới biết cách mở thôi.

Ma Vương vực thì không quan tâm, chỉ muốn đánh chết Tiểu Hắc.

Đang lúc Bạch Công Tuấn suy nghĩ thì cương phong bắt đầu chậm rãi biến thành màu đỏ!

Cương phong không màu đang dần dần bị huyết ý ăn mòn.

"Chuyện gì xảy ra đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận