Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1087 - Thần kiếm không nên phủ bụi

. . . .

Trong mắt Đỗ Vân.

Người thắng làm vua, chỉ có thanh kiếm ở đỉnh cao nhất mới có tư cách truyền thừa.

Kiếm dọc đường chỉ là lữ khách qua đường mà thôi.

Còn Diệp Thu Bạch thế nào?

Diệp Thu Bạch không có suy nghĩ thế này.

Kiếm là kiếm.

Bất kể tốt xấu, bất kể mạnh yếu, bất kể chất liệu có chênh lệch gì thì vẫn là một thanh kiếm.

Nếu như những đoạn kiếm này đều xuất phát từ cùng một chủ nhân.

Thời điểm đứng ở bên ngoài tấm bia đá, cảm nhận được kiếm khí do tàn hồn tán thành bộc phát.

Chỉ là từng thanh kiếm gãy này đều thuộc về một tên kiếm tu sao?

Cảnh giới kiếm đạo đã đạt tới cấp độ nào?

Trong lòng Diệp Thu Bạch, bất kể là Ám Ma Kiếm hay Tinh Vẫn Kiếm đều là một đoạn nhân sinh của hắn.

Khi Đỗ Vân đã lên tới đỉnh núi thì Diệp Thu Bạch đã khoanh chân ngồi ở trung tâm những thanh kiếm gãy.

Kiếm tu, trước có kiếm rồi mới có tu.

Diệp Thu Bạch đạt tới cảnh giới Kiếm Thần cũng không thể nào chống đỡ!

Mấy thanh kiếm gãy ở kiếm mộ này cũng như thế.

Mỗi một thanh kiếm đều đại biểu cho một đoạn hành trình và con đường tu đạo của một gã kiếm tu.

Như vậy kinh nghiệm của chủ nhân kia sẽ phong phú tới cỡ nào?

Hắn muốn thu phục những thanh kiếm tầng dưới chót này sao? Có tác dụng gì với cảnh giới của mình chứ?

Ngón tay Diệp Thu Bạch khẽ vuốt chuôi kiếm, trong ánh mắt có chút chấn động.

Bất quá dù sao cũng không liên quan đến mình nên hắn cũng không để ý tới nữa.

Đây vẫn chỉ là kiếm ý do một tia tàn hồn bộc phát mà thôi, nếu như thời kỳ toàn thịnh sẽ khủng bố đến mức nào đây?

Đỗ Vân cúi đầu nhìn Diệp Thu Bạch, khẽ nhướng mày.

Khi tay Đỗ Vân nắm lấy chuôi kiếm, từng luồng kiếm khí tựa như kim châm từ chuôi kiếm vọt ra đâm thủng bàn tay Đỗ Vân!

Nhưng ở chuôi kiếm lại có một đường vân tơ vàng.

Càng khó chinh phục, Đỗ Vân càng coi trọng thanh kiếm này.

Đưa bàn tay muốn nắm lấy.

"Người nọ cũng đã lên tới đỉnh rồi, vì sao Diệp Thu Bạch còn ở bên dưới chót đây?"

Ánh mắt nhìn chằm chằm đoạn kiếm duy nhất trước mắt.

Mộ Tử Tình lại mỉm cười, gương mặt tràn đầy ôn nhu, nhìn Diệp Thu Bạch chậm rãi nói:

"Tử Tình, ngươi không nhắc nhở hắn một chút?

Nói tới đây, Tưởng Thanh Loan lại nhìn về phía Mộ Tử Tình, vội la lên:

Thanh kiếm này trong cũng không có gì kỳ lạ.

Càng dễ chinh phục, Đỗ Vân lại càng không có hứng thú.

Mọi người nhìn một màn này.

Tưởng Thanh Loan hỏi:

Trên đường vân tơ vàng mơ hồ có kiếm khí lưu chuyển.

Trên đời này có kiếm nào mà Đỗ Vân hắn không chinh phục được?

Bất quá điều này cũng khơi dậy ngạo khí trong lòng hắn.

Đỗ Vân nhíu mày.

"Hắn là kiếm tu, tự nhiên có tính toán của mình.

Tống Kiêu cũng cười hì hì nói:

"Một kiếm tu ở Thần Vương cảnh có thể bước vào Kiếm Thần chi cảnh, khỏa nghiệm truyền thừa kiếm đạo không cần người ngoài như chúng ta chỉ điểm.

Nếu Diệp Thu Bạch còn không hiểu những điều này, vậy tất cả chúng ta ở đây đều không hiểu.

Đám người Hồng Anh cũng ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Diệp Thu Bạch.

Bọn họ không hề lo lắng Diệp Thu Bạch thất bại.

Cho dù Đỗ Vân là thiên kiêu của thế lực kiếm đạo đệ nhất giới vực vĩ độ cao...

Ở trong mắt bọn họ, người có thiên phú kiếm đạo vượt trên Diệp Thu Bạch chưa từng xuất hiện.

Đúng như bọn họ nghĩ.

Từng thanh kiếm giống như sao băng đầy trời, dày đặc chém tới.

Nhất thời trong hộp kiếm có từng thanh kiếm phóng lên cao, hóa thành từng điểm lưu quang hướng nam tử tà dị chém tới!

Chỉ thấy nam tử kiếm tu giơ ngón tay búng hộp kiếm.

Ở phía sau hắn có kiếm ý xông lên trời!

Đó là một ảo ảnh!

Chỉ là hắn lại chộp vào một khoảng không.

Mặc dù ở chung quanh hắn có vô số thi cốt, nhưng áo bào trắng cùng với lưỡi kiếm lại không dính một chút máu nào.

Nam tử một tay cầm kiếm một tay ôm hộp kiếm còn cao hơn người.

Thanh kiếm trong tay hắn bình thường nhưng trên chuôi kiếm có từng đường hoa văn tơ vàng.

Hình như chính là đoạn kiếm trên đỉnh núi.

Trước mặt nam tử kiếm tu có một gã nam tử tà dị lưng mọc hai cánh, đỉnh đầu có sừng, hai tròng mắt đỏ thẫm.

Chỉ thấy nam tử tà dị nhếch miệng khẽ vỗ hai cánh phía sau.

Trong nháy mắt, cả thiên địa bị cuồng phong u ám càn quét.

Đồng thời thân hình nam tử tà dị cũng trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Chớp mắt đã xuất hiện gần nam tử kiếm tu, bàn tay xuất quỷ nhập thần quét tới cổ nam tử kiếm tu.

Trong chiến trường này có một nam tử áo trắng như tuyết lơ lửng giữa không trung, bộ dạng ngạo nghễ.

Ý thức tựa như tiến vào một mảnh chiến trường.

Sau khi nhập định, cảm quan của Diệp Thu Bạch cũng bắt đầu phóng đại vô hạn!

Khi Diệp Thu Bạch khoanh chân ngồi ở trung tâm những thanh kiếm này, cảm nhận được tiếng rên rỉ của chúng, dần dần nhập định.

Điều này cũng khiến Diệp Thu Bạch có thể cảm nhận rõ ràng dấu vết năm tháng, hoa văn, và... cảm xúc của mỗi thanh kiếm.

Hỗn Nguyên Kiếm Thể, người có được thể chất này chính là kiếm tu trời sinh.

Nam tử tà dị thấy một màn này nhưng không chút biểu cảm, nhàn nhạt nhìn những thanh kiếm đang kém tới, song quyền đồng thời đánh ra!

Chỉ thấy hai quyền ấn thật lớn đánh vào những thanh kiếm.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Từng thanh kiếm mang theo kiếm ý ngập trời lại không có năng lực đối kháng với hai quyền ấn khổng lồ.

Thân kiếm bị bẻ gãy!

Từng thanh kiếm phô thiên cái địa chém vào quyền ấn, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa gãy lìa nối tiếp nhau, không hề dừng lại chút nào.

Nam tử kiếm tu thấy một màn như vậy, trong mắt cũng ôm tử chí.

Hộp kiếm trong tay hoàn toàn triển khai!

Ngàn vạn thanh kiếm phóng ra nhưng vẫn không cách nào phá vỡ quyền ấn.

Chỉ có thể hóa thành từng thanh kiếm gãy vô lực buông xuống.

"Chỉ vậy thôi sao?"

Nam tử tà dị cười to vài tiếng.

Nhưng đằng sau ngàn vạn phi kiếm, nam tử kiếm tu cầm kiếm trong tay đột nhiên xuất hiện.

Toàn bộ kiếm ý và kiếm đạo của đều dung nhập vào thanh kiếm trong tay.

Sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt kiên nghị.

Hắn chém một kiếm về phía hai quyền ấn kia!

Một kiếm vừa ra, phong vân biến hóa.

Kiếm ý giống như muốn chém đôi thiên địa này.

Hai quyền ấn bị chia làm hai trước ánh mắt khó tin của nam tử tà dị!

Phụt!

Kiếm quang không bị quyền ấn triệt tiêu ngược lại lướt qua ngực hắn!

Một miệng máu dọa người từ ngực nam tử tà dị mở ra.

Cùng lúc đó, thân thể nam tử kiếm tu cũng trở nên hư ảo.

Kiếm trong tay bắt đầu đứt gãy từng đoạn.

Đây là một kiếm thiêu đốt tất cả.

Không chỉ thiêu đốt sinh mệnh bản thân mà còn thiêu đốt thanh kiếm trong tay...

Nam tử tà dị thấy thế, thần sắc ngưng trọng.

"Tuổi này mà đã đạt tới cấp độ hiện tại, may mà ngươi chết.

Nếu không sau một thời gian nữa e là ta không phải đối thủ của ngươi."

Dứt lời, nam tử tà dị nhanh chóng rời đi.

Mà kiếm của nam tử áo trắng cũng rơi xuống sườn núi phía dưới, kiếm mộ được hình thành.

Nhìn thấy một màn này.

Diệp Thu Bạch rung động không thôi.

Hắn biết là hắn đã hiểu sai rồi.

Những thanh kiếm rên rỉ cũng không phải bởi vì bị gãy mà rên rỉ.

Chúng rên rỉ vì bản thân không cách nào tái chiến, không cách nào chém tà ma nữa, chỉ có thể ở mãi trong mộ kiếm này.

Nghĩ đến đây.

Diệp Thu Bạch đứng dậy mở mắt, khẽ vuốt một thanh kiếm.

Ánh mắt trở nên kiên nghị giống như nam tử áo trắng kia!

"Nếu còn không cam lòng, các ngươi có nguyện cùng ta đi chém những tà ma kia không?"

Trong lúc nhất thời, ngoại trừ kiếm gãy trên đỉnh, tất cả những thanh kiếm còn lại bắt đầu run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận