Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 247 - Thiện hay ác đều do bản tâm

"Minh sử!"

Nam tử vung tay lên, cắt ngang lời người áo đen đang muốn nói.

"Không biết ngươi muốn mang linh hồn người nào đi?"

"Người Dư Huy thôn."

Nam tử gật gật đầu, nhìn về phía người áo đen sau lưng.

Thấy thế, người áo đen cũng chỉ có thể thở dài liền rời đi.

Không bao lâu, hơn sáu mươi linh hồn Dư Huy thôn đều được mang theo tới.

Tiểu Hắc gật gật đầu nói: "Vậy đa tạ."

"Nhưng đối tượng giao dịch lại không phải là ta và Tiểu Hắc."

"Làm như vậy chỉ là vì muốn bán cho nam tử kia một ân tình thôi."

Chờ bọn họ đi, người áo đen mới tiến lên, gấp rút hỏi: "Minh sử, vì sao phải đáp ứng chuyện này, chuyện này có khả năng sẽ phá hư trật tự Cửu U!"

Người áo đen nghe mà sửng sốt.

Sau khi xong chuyện.

"Khiến hắn thiếu ân tình lần thứ hai, cuộc mua bán này chỉ lời mà không lỗ!"...

"Không cần."

"Hắn mang đồ đệ của mình tới đây để chưởng quản Cửu U Minh Phủ đã trả xong ân tình trước đó cho mượn Hoàng Tuyền chi linh."

Lục Trường Sinh dẫn Tiểu Hắc rời khỏi nơi đây.

Nam tử nở nụ cười đầy ẩn ý, nói: "Nhớ là chờ có đủ thực lực đủ rồi thì tới chưởng quản Cửu U Minh Phủ."

"Có ý gì?"

Về tới Dư Huy thôn, Lục Trường Sinh bắt đầu thấy buồn khổ.

Nam tử cười, lắc lắc đầu nói: "Đây là một cuộc giao dịch."

Mệt.

"Nhưng giờ ta lại xem trên mặt mũi của hắn mà đáp ứng yêu cầu của Tiểu Hắc."

Bên kia.

Thôn trưởng Dư Huy thôn thấy hai người Lục Trường Sinh trở về.

Cái tên đáng chém ngàn đao kia, chơi kịch bản rất hay.

"Ta nghe nói tiên sư có năng lực làm xương cốt sinh thịt, có thể làm người chết sống lại."

Vốn dĩ muốn đi trả ân tình, hiện tại lại tự dưng lại thiếu ân tình lần nữa.

Nói xong liền nói với thôn trưởng: "Đừng ôm chân ta nữa, ngươi ôm thế này chúng ta làm sao mà cứu?"

Mệt quá mức mà!

Lời Lục Trường Sinh nói đã làm dấy lên hy vọng trong lòng thôn trưởng.

Thôn trưởng lập tức buông lỏng tay, khóc lóc đáp: "Cảm ơn tiên sư, cảm ơn tiên sư!"

Vừa nghe xong.

Nhưng mà ân tình này lại không thể không thiếu!

"Chỉ cần ngươi giúp ta, đời này kiếp này hay kiếp sau lão hán ta đều làm trâu ngựa cho tiên sư!"

Tiểu Hắc bên cạnh lên tiếng: "Yên tâm, sư tôn nhất định sẽ cứu các ngươi."

Lục Trường Sinh nhanh chóng sửa lại lời hắn: "Là ngươi cứu bọn họ."

Nghĩ đến nụ cười đầy ẩn ý của Minh sử, Lục Trường Sinh tức giận mà không có chỗ trút.

"Tiên sư! Tiên sư! Ngươi nhất định phải cứu lấy bọn họ!"

Hai tay ôm chặt cẳng chân Lục Trường Sinh tựa như ôm lấy hi vọng cuối cùng của mình vậy.

Hắn quỳ gối trên mặt đất, hai đầu gối không ngừng bò về phía trước, đi đến bên chân Lục Trường Sinh.

Lục Trường Sinh đi vào trong nhà đá.

Nhìn đám xương cốt, máu thịt, trái tim, ...

Hắn thò tay ra.

Sinh chi ý bao phủ đám hài cốt này.

Trong nháy mắt, hài cốt thế mà sinh trưởng với tốc độ mắt thường có thể thấy được!

Bắt đầu có thịt non sinh trưởng bao bọc quanh xương cốt.

Trái tim bắt đầu co bóp co bóp.

Hiện giờ sinh chi ý của Lục Trường Sinh đã đạt tới cấp độ đạo tắc.

Có thể gọi là sinh chi đạo tắc!

Tiểu Hắc hơi sửng sốt.

"Còn nữa, chuyện này là ngươi làm, là ý chí của ngươi giúp bọn họ sống lại, ngươi đã biết chưa?"

"Tiểu tử ngốc, ta ở bên ngoài thôn chờ ngươi."

Chỉ còn một tiếng nói truyền vào trong đầu Tiểu Hắc.

Nhưng khi hắn nhìn sang bên cạnh thì phát hiện Lục Trường Sinh đã sớm biến mất.

"Thật ra ta không có phát huy tác dụng quá lớn, là sư..."

Sáu mươi chín thôn dân Dư Huy thôn đều sống lại trong khoảnh khắc!

"A? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta không chết sao?"

Thôn trưởng xem một màn tựa như thần tích, vui mừng đến òa khóc!

Sau khi kể lại mọi chuyện cho các thôn dân.

Tất cả thôn dân đều nhìn về phía Tiểu Hắc rồi quỳ sụp xuống cúi lạy!

"Đa tạ tiên sư! Đa tạ tiên sư!"

Tiểu Hắc nhìn từng gương mặt chất phác cùng với sự cảm kích chân thành.

Không khỏi lộ nở nụ cười.

Từng bộ thân thể bắt đầu có sự sống.

Sau khi làm xong hết thảy.

Những linh hồn tìm được thân thể của mình rồi chui vào vị trí giữa chân mày.

Ngay sau đó, Tiểu Hắc thả những linh hồn mang về từ Cửu U ra.

Tổng cộng có sáu mươi chín thi thể.

Từng thân thể nguyên vẹn nhanh chóng xuất hiện.

Trong lòng có sự cảm kích khó nói thành lời.

Ứng phó với đám thôn dân này xong.

Tiểu Hắc được tất cả thôn dân đưa tiễn rời khỏi Dư Huy thôn.

Lục Trường Sinh đang nằm trên một thân cây, trong miệng ngậm một cọng cỏ nhỏ.

Nhìn thấy Tiểu Hắc ra tới, bĩu môi nói: "Như thế nào mà dài dài dòng dòng như vậy, nhanh chạy đi thôi."

Tiểu Hắc cười gật gật đầu.

Hai người khởi hành trở về Thảo Đường.

Nhưng mà trên đường Lục Trường Sinh có nói một câu khiến Tiểu Hắc không hiểu gì cả.

"Ngươi phải nhớ kỹ."

"Tuy rằng ngươi là ma nhưng cũng không có nghĩa ma đó là ác."

"Ma đại diện cho một loại tâm tính, tùy tâm sở dục, không chịu quy tắc thế tục trói buộc."

"Là thiện hay là ác thì phải xem trong lòng ngươi."...

Giờ phút này.

Bên trong Thảo Đường.

Ninh Trần Tâm đang đứng trên vách núi ngắm nhìn mặt trời lặn.

Hồng Anh đi tới bên cạnh, đứng sóng vai với Ninh Trần Tâm.

"Có phải cảm thấy có chuyện mà mình cần phải làm hay không?"

Ninh Trần Tâm nghe nàng nói mà sửng sốt.

Ngay sau đó hắn gật gật đầu.

Hắn hiện giờ hắn phát hiện, chỉ dựa vào bản thân, muốn thay đổi thế giới này là chuyện quá khó khăn.

Tuy rằng Ninh Trần Tâm không hề có ý định từ bỏ nhưng hiện tại hắn không biết nên làm như thế nào.

Hồng Anh suy nghĩ chút rồi nhìn Ninh Trần Tâm, nghiêm túc nói: "Nếu ngươi muốn thiên hạ thái bình không có chiến sự, dựa vào cách làm trước đó của sư đệ ngươi thì không cách nào làm được."

"Ngươi cần phải truyền giáo."

Truyền giáo?

"Trước kia ra đã đi khắp nơi truyền giáo."

Hồng Anh lắc đầu: "Như vậy hiệu suất quá thấp."

"Ngươi cần thành lập một thế lực."

Một thế lực giống như Phật môn như vậy!

Phật môn bọn họ thâm nhập vào nội tâm mọi người như thế nào?

Hơn nữa còn khiến phần lớn người đều thờ phụng Đại Phật?

Có một nguyên nhân, Phật môn là một tông môn lớn!

Là Phật giáo chính thống!

Cách làm của Ninh Trần Tâm trước đó có thể nói là như muối bỏ biển.

Tác dụng không đáng kể chút nào.

"Ngươi có thể làm như Nho giáo, thành lập một nơi giống như Nho Quan vậy."

Ninh Trần Tâm suy nghĩ một lát mới đáp: "Nhưng mà cũng không có nội tình gì."

Hiện giờ, Ninh Trần Tâm chỉ có một vật liên quan đến Nho đạo, đó chính là Đạo kinh.

Mà Đạo kinh lại không có khả năng truyền cho người khác.

Phải sáng Nho giáo như thế nào?

Dù có thành lập cũng sẽ không ai gia nhập.

Hồng Anh lắc lắc đầu, cười nói: "Ngươi có thể đến di chỉ Nho Quan, hẳn là nơi đó còn lưu lại một ít đồ vật."

"Kế thừa nội tình của Nho Quan, sau đó còn có ta và các sư huynh sư đệ của ngươi đây."

"Huống hồm nếu mà không được nữa thì còn có sư tôn, nhiều tài nguyên như vậy, hẳn là dư dả cho sư đệ ngươi sáng tạo Nho giáo rồi."

Ninh Trần Tâm gật gật đầu, đúng là có khả năng.

Sáng lập Nho giáo rồi sau đó đi truyền giáo thêm, như vậy hiệu suất sẽ cao hơn rất nhiều.

Nhưng mà trong lòng hắn vẫn còn có điểm kiêng kị.

Đó là như lời Nho Đế tiền bối nói trước đó.

Hắn nói từ sau khi thành lập Nho Quan, rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ.

Dần dần đắm chìm bên trong mà quên mất bản tâm.

Không...

Ninh Trần Tâm lắc lắc đầu, cười nói: "Hết thảy chỉ cần tuân theo bản tâm là được."

Dù sao Ninh Trần Tâm vẫn còn một ưu thế cực lớn.

Đó là phía sau hắn còn có một sư tôn sâu không lường được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận