Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1797: Cái này không phải có tay là được? (3/6)

Cường Lôi tiến vào trong quan tài, tiếp tục chìm vào trạng thái nghỉ ngơi chờ đợi người tu đạo tiếp theo tiến vào. Lão giả nhìn chằm chằm Mục Phù Sinh, tròng mắt không hề nhúc nhích, mí mắt cũng không hề chớp lấy một cái! Mục Phù Sinh sờ lên mặt mình, biết rõ còn cố hỏi: "Đẹp trai không?" Lông mày lão giả giật giật, nói: "Ngươi, là làm thế nào được?" "Cái gì làm sao làm được?" Mục Phù Sinh hỏi. Lão giả vung tay lên, tức giận: "Đừng có giả ngốc, ngươi làm sao vượt qua được lôi kiếp tầng thứ chín? Theo đạo lý mà nói, thời đại này không thể có ai có phương pháp vượt qua được lôi kiếp tầng thứ chín." "Huống chi, ngươi còn đem lôi kiếp tầng thứ chín này luyện hóa một lần... Cho dù có phương pháp vượt qua lôi kiếp tầng thứ chín, cũng không ai dám làm như vậy cả, tìm c·h·ế·t a!" Mục Phù Sinh hỏi ngược lại: "Tiền bối cũng không biết?" Lão giả trợn trắng mắt: "Biết ta còn hỏi?" "Vậy phương pháp này có phải bí mật không truyền hay không?" Lão giả gật đầu: "Đó là tự nhiên, nếu không cũng sẽ không thất truyền." Mục Phù Sinh tức giận: "Vậy ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho tiền bối sao?" Lão giả: "..." Nói rất đúng đạo lý, căn bản không phản bác được! Bất quá lại không hiểu cảm giác có chút n·ó·ng nảy. "Ta lão già này chỉ là một sợi tàn hồn, cũng không thể rời khỏi khu di tích này, ngươi nói cho ta biết, thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của ta thì thế nào?" Mục Phù Sinh đưa tay nói: "Thôi đi, không quen." Lão giả nghiến răng, "Như vậy đi, ngươi nói cho ta tin tức này, ta sẽ lập một cái lời thề thiên đạo, tuyệt đối không nói cho người khác. Sau đó ta cho ngươi thêm một tin tức, có thể giúp ngươi chiếm thế chủ động trong cuộc khảo nghiệm di tích sau này!" Mục Phù Sinh cười lạnh hỏi lại: "Khảo nghiệm sau này? Chẳng phải là cuộc khảo nghiệm cuối cùng à? Ngươi nói cho ta biết có ích gì chứ?" Lão giả cười cười, lắc đầu nói: "Ta nói chính là tin tức cốt lõi của Thần Triều." "Hay là nói... Ngươi cảm thấy với thực lực của ngươi, không thể đoạt được nhật nguyệt lệnh?" Nghe đến đó. Mục Phù Sinh giật mình nói: "Vậy xem ra cuộc khảo nghiệm cuối cùng là hỗn chiến loại hình." Lão giả: "..." Gia hỏa này đầu óc rốt cuộc là thế nào mà lớn lên vậy? Chỉ bằng một câu nói liền đoán ra được cuộc khảo nghiệm cuối cùng rồi? "Vậy trao đổi không?" Mục Phù Sinh nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: "Bất quá, ta cần thêm một điều kiện." Lão giả nhíu mày: "Ngươi nói trước đi." Mục Phù Sinh cười nói: "Ta cần tất cả tin tức về Hiên Viên thị và Hứa gia trong các di tích, tốt nhất là có thể nói cho ta tất cả nhất cử nhất động của bọn họ." Lão giả có chút khó khăn nói: "Cái này..." Mục Phù Sinh không quan trọng giang tay ra: "Đã vậy thì giao dịch thất bại." Lão giả nghiến răng, cuối cùng vẫn không chống lại được lòng hiếu kỳ quấy phá. Dù sao tình huống của Mục Phù Sinh có thể nói là xưa nay chưa từng có, cho dù là Hỗn Độn Thần Chủ năm đó, khi độ lôi kiếp tầng thứ chín cũng suýt chút nữa thân t·ử đ·ạo t·iêu, dựa vào cái gì mà Mục Phù Sinh lại dễ dàng như vậy, còn có thể luyện hóa sức mạnh của thiên kiếp. "Haizz, vốn dĩ làm người bảo vệ di tích không được lạm dụng đặc quyền, bất quá..." Mục Phù Sinh đưa tay ra, ra vẻ quan tâm người khác nói: "Thôi được rồi, nếu biết làm tiền bối khó xử thì coi như xong, tiểu bối cũng hiểu, tiền bối sống lâu như vậy ở đây bảo vệ lâu như vậy cũng chẳng mong cầu gì khác, chỉ cầu an tâm. Nếu nói ra khiến tiền bối ăn ngủ không yên thì chẳng phải lỗi của tiểu bối hay sao? Quên đi thôi quên đi thôi." Lão giả trợn tròn mắt. Không phải chứ? Ta chỉ khiêm tốn một chút, sao ngươi lại làm hỏng chuyện của ta rồi? Nhìn Mục Phù Sinh làm bộ muốn bước vào cổng ánh sáng rời đi, lão giả vội vàng ngăn lại, "Ta đáp ứng ngươi!" Mục Phù Sinh mặt đầy vẻ buồn cười hỏi: "Tiền bối sẽ không khó xử chứ?" Lão giả khóe miệng giật giật, xoa nắm đấm nói: "Đừng có nói nhảm, mau nói đi." Tên tiểu tử này. Sao lại dễ dàng phá vỡ phòng thủ vậy chứ? Mục Phù Sinh chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Bởi vì... sau lưng ta có cao nhân chỉ điểm, nếu không có hắn bảo vệ thì ta cũng không làm được." Lão giả: "..." Chỉ vậy thôi à? Ta cũng biết sau lưng ngươi có cao nhân chỉ điểm? Chỉ bằng mình ngươi làm sao mà làm được? Nhìn lão giả thiếu chút nữa đã đ·ộ·n·g thủ, Mục Phù Sinh cảm thấy vẫn là đừng để lão nhân tức giận, tránh cho vốn đã là tàn hồn, chờ chút nữa lại bị tức đến hồn bay phách tán. Vì vậy vẫn là nói lại một lần. Mặc dù là thật, bất quá... Mục Phù Sinh giấu diếm đi bao nhiêu đó là việc của riêng hắn. Trong lúc nghe, lão giả thề, cả đời này miệng của hắn chưa từng mở rộng đến như vậy, mắt cũng chưa từng trừng lớn đến như vậy. Sau khi nghe xong. Mặt đầy cảm khái nói: "Đã từng ta cho rằng việc Thần Chủ bệ hạ vượt qua lôi kiếp tầng thứ chín đã là một kỳ tích, loại kỳ tích này không ai có thể vượt qua được... Nhưng không ngờ rằng, người ngoài có người, trời ngoài có trời. Thời đại này, lại có người có thể nghĩ ra phương pháp như vậy, hơn nữa còn áp dụng thành công. Không thể không nói, phương pháp này xứng đáng được gọi là đoạt thiên địa tạo hóa." Mục Phù Sinh không nói gì. Lúc ấy hắn cũng nghĩ như vậy. Kết quả sư tôn cho hắn một câu. Chuyện này chẳng phải người có đầu óc đều nghĩ được hay sao? Sao ngươi lại không có đầu óc? Thứ có tay là làm được, hay là nói ngươi không có tay? Phế vật! Mục Phù Sinh lúc đó bị đả kích đến mức tơi tả. Bây giờ kể cho lão giả nghe, Mục Phù Sinh sợ lão nhân gia với sợi tàn hồn như ngọn đèn trước gió sẽ không chịu nổi mất. "Được rồi, đã ngươi kể hết cho ta, ta tự nhiên cũng không thể thất tín." Mặt Mục Phù Sinh đỏ lên. Lão giả không để ý tới, nói ra: "Đợi khi ngươi lấy được nhật nguyệt lệnh rồi, lúc tiến vào khu vực trung tâm của Hỗn Độn Thần Triều thì cần phải chú ý một điểm." Nói đến đây, lão giả nghiêm nghị nói: "Ngàn vạn lần không được tham lam, đồng thời, nếu ngươi có thể đi vào vùng cấm địa, nơi đó có rất nhiều ảo cảnh, những ảo cảnh này người không đạt đến cảnh giới Thần thì không thể phát giác, nếu ngươi có thể nhanh chóng tìm ra điểm cốt lõi và loại bỏ chúng thì ngươi sẽ có thể trước một bước giành được vật phẩm ở cấm địa... Ngươi hãy nhớ kỹ, vật phẩm trong cấm địa nhất định không thể để người của Thần giới có được." Mục Phù Sinh gật đầu: "Vậy xem ra ta đoán không sai, người của Thần giới cũng trà trộn vào bên trong di tích." Lão giả trầm giọng nói: "Hơn nữa bọn chúng đã có được nhật nguyệt lệnh ở rất nhiều di tích." Mục Phù Sinh gật đầu, hắn cảm thấy tin tức này rất đáng giá. Tuy nghe không có gì đặc biệt. Nhưng, ảo cảnh mà chỉ có người cảnh giới Thần mới phát giác được, một khi bọn họ tiến vào, nếu không được báo trước thì chắc chắn sẽ không tìm cách phá giải trận pháp mà chỉ chìm trong ảo cảnh nguy hiểm. Hơn nữa, trước mắt xem ra chỉ có mình hắn biết, có lẽ có thể mượn chuyện này để làm một số việc. "Về phần tin tức ngươi muốn, ta sẽ tập hợp chúng vào trong quyển trục." Vừa nói, lão giả lấy ra một quyển trục đưa cho Mục Phù Sinh, nói: "Dù sao thì tin tức về hành động của Hứa gia và Hiên Viên thị đều ở trong đó, muốn biết cái gì thì tự mình tìm đi." Mục Phù Sinh nghĩ nghĩ rồi nói: "Tiền bối à, ngươi cũng nói đấy, đến lúc đó đồ trong vùng cấm địa không thể để người Thần giới có được, vậy ngươi có muốn cho thêm chút đồ không, tiện thể ta hiện tại đang thiếu đồ dùng..." Lão giả lập tức biến mất ngay tại chỗ. Nếu ngươi không đi... hắn sợ mình sẽ bị moi hết lông mất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận