Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1305 - Sát tâm của Mục Phù Sinh

Nội tháp được chia thành chín tầng.

Mỗi một tầng đều có hạn chế, muốn lên tầng cao hơn để tiếp nhận nhiệm vụ cần hoàn thành số lượng nhiệm vụ quy định.

Bất quá đám người Diệp Thu Bạch chính là chủ nhân của tiểu viện chữ Thiên số ba, cho dù không hoàn thành nhiệm vụ cũng có thể tiến vào tầng thứ ba.

Đệ tử thân truyền thì có thể trực tiếp tiến vào tầng thứ năm.

Tương truyền đến bây giờ chỉ có hai người có thể tiến vào tầng thứ chín.

Một người là đệ tử thân truyền của viện trưởng, mà một người khác là nhân vật truyền kỳ ở Hỗn Linh học viện, chủ nhân của tiểu viện chữ Thiên số một, sau đó có rất nhiều trưởng lão muốn thu người này làm đồ đệ, thậm chí viện trưởng cũng ngỏ ý.

Nhưng người này lại một chuyện khiến tất cả mọi người chấn động, không chỉ cự tuyệt viện trưởng và một đám trưởng lão mà còn nhường lại tiểu viện chữ Thiên số một ra ngoài rèn luyện.

Người này tên là Cổ Thánh.

"Vậy..."

"Bất quá không thể để cho ta sử dụng, còn tùy ý vũ nhục trưởng lão, không đúng lễ nghi của đệ tử Hỗn Linh học viện."

Sắc mặt nhị trưởng lão không có chút biến hóa, hắn vẫn bình thản xem quyển trục trong tay như trước, tùy ý nói:

Nhị trưởng lão cuộn quyển trục lại thu vào trong không gian giới chỉ, sau đó đứng dậy nhìn về phía cây đào trong viện, vươn tay vuốt ve đóa hoa đào kiều diễm nở rộ duy nhất trên cành cây, nói:

Hà Tương Vọng cũng thuật lại chuyện Tiểu Hắc cự tuyệt lời mời và nói ra những lời kia cho nhị trưởng lão nghe.

Thấy hoa đào hóa thành phấn, Hà Tương Vọng nhe răng cười một tiếng, gật đầu nói:

Lấy chữ Thánh làm tên có thể thấy được dã tâm của hắn. ...

"Các ngươi cho bọn họ một chút giáo huấn đi, nghe nói bọn họ muốn đi làm nhiệm vụ?"

"Sư tôn, có phải tên đệ tử đặc tuyển này quá cuồng vọng hay không?"

Giờ phút này trong viện của nhị trưởng lão.

Hà Tương Vọng sửng sốt.

"Đi đi, đừng làm ta thất vọng."...

"Người có thiên phú yêu nghiệt cuồng chút cũng bình thường, ngược lại nếu như hắn trực tiếp đáp ứng làm đệ tử của ta, có lẽ ta sẽ cho rằng mình nhìn lầm người."

Trong nội tháp.

Nói tới đây nhị trưởng lão nắm lấy đóa hoa đào kia, nghiền nát toàn bộ cánh hoa!

"Ta biết nên làm như thế nào rồi sư tôn."

Tiểu Hắc nhún vai nói: "Vậy thì tới đi."

Phong Diệp cười khẽ một tiếng.

Ở tầng thứ bảy cũng chỉ có hơn mười người.

Nội dung nghị luận đơn giản chính là Tiểu Hắc cự tuyệt Hà Tương Vọng, hơn nữa ở trước mặt mọi người nói nhị trưởng lão không xứng.

"Phong sư tỷ, ngươi mang theo bọn họ tới nơi này tiếp nhiệm vụ, có phải quá sớm hay không?"

Khi Phong Diệp mang theo đám người Tiểu Hắc tiến vào, có rất nhiều ánh mắt rơi vào trên người bọn họ kèm theo tiếng nghị luận.

Ngọc Thành liếc nhìn đám người Diệp Thu Bạch phía sau Tiểu Hắc.

"Nhưng... những người khác."

Phong Diệp vung tay nói: "Người có thể đánh ngang tay với ta còn không thể lên tầng thứ bảy sao?"

"Xem ra nhị trưởng lão muốn động thủ với các ngươi."

Mà những người này trên cơ bản đều là đệ tử thân truyền.

Chỉ có Ngọc Thành của tiểu viện chữ Thiên số một là đệ tử nội viện.

Nhìn thấy bọn họ, Ngọc Thành sững sờ, lập tức tiến lên ôm quyền nói với Phong Diệp:

Tin tức lan truyền nhanh như vậy, đơn giản chính là muốn người khác biết lý do đối phó đám người Tiểu Hắc, danh chính ngôn thuận ra tay!

Tầng càng cao, không gian bên trong càng nhỏ, đồng thời số người cũng sẽ ít hơn.

Nói xong, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Phong Diệp mang theo đám người Tiểu Hắc lên lầu.

"Đi thôi, với thực lực của ngươi, đủ để tiếp nhiệm vụ tầng thứ bảy rồi."

Dù sao đám người Diệp Thu Bạch vẫn chưa thể hiện thực lực bản thân.

Mà lúc này, một nam tử cao hơn Ngọc Thành một cái đầu đột nhiên đi tới vỗ vỗ vai Ngọc Thành, cười nói:

"Làm sao vậy?"

Ngọc Thành nhìn nam tử này, đáp: "Bành sư huynh, ta nhìn thấy người quen."

Nam tử nhìn về phía đám người Tiểu Hắc, cười nói:

"Ta cũng biết bọn họ nha, là nhân vật phong vân gần đây trong học viện!"

Phong Diệp hai tay ôm ngực cười lạnh nói:

"Được rồi Trình Đại Hải, ngươi là đệ tử thân truyền của nhị trưởng lão nên cũng đừng giả bộ, diễn xuất sứt sẹo vậy không sợ để cho người chê cười sao!"

Nghe nàng nói Trình Đại Hải là đệ tử thân truyền của nhị trưởng lão, đám người Tiểu Hắc cũng không khỏi chú ý.

Tiểu Hắc dừng một chút như suy nghĩ gì, sau đó mới lên tiếng.

"Giải quyết? Giải quyết ai?

Phong Diệp kinh ngạc truyền âm hỏi:

"Phong sư tỷ, để cho hắn làm như vậy đi, đã tới nước này nếu như không giải quyết, phiền toái cũng sẽ không ngừng tìm tới..."

Chỉ thấy Tiểu Hắc lãnh đạm truyền âm:

Phong Diệp cũng nổi giận vừa định nói gì đó thì thấy một bàn tay giữ kéo, quay đầu nhìn thì là Tiểu Hắc.

"Ta nói thật, có gì sai sao?"

Trình Đại Hải vỗ tay, nói:

"Đã như vậy, đệ tử như ta cũng không thể làm như không thấy."

"Ngươi muốn làm như thế nào?"

Phong Diệp nhíu mày.

"Lát nữa sẽ biết."

Quả nhiên lúc Phong Diệp mang theo mấy người Tiểu Hắc chọn nhiệm vụ, Trình Đại Hải vẫn theo bên cạnh.

Xem ra muốn tiếp nhận cùng một nhiệm vụ với bọn họ.

Một nhiệm vụ có thể được nhiều người tiếp cùng lúc, chẳng qua ai hoàn thành trước thì phần thưởng liền thuộc về người đó.

Tiểu Hắc nhìn hắn, không hề né tránh, thản nhiên nói:

Mục Phù Sinh vốn muốn lôi kéo Tiểu Hắc tạm thời đừng xúc động, nhưng nghe được câu này liền thu tay về.

Trình Đại Hải đột nhiên thu hồi nụ cười nhìn đám người Tiểu Hắc, lạnh lùng nói: "Trước mặt mọi người vũ nhục sư tôn ta, có phải là không ổn lắm không?"

Điểm cống hiến cũng có thể đổi lấy tài nguyên trong học viện.

Trình Đại Hải vuốt đầu trọc cười to nói: "Cũng hơi quá, nhưng ta thật sự tới nhận nhiệm vụ, gần đây coi trọng một vật nên cần rất nhiều điểm cống hiến."

Cảnh giới của người này tương tự Phong Diệp, nửa bước Tổ Cảnh.

"Đương nhiên là hắn, hiện tại không thể giải quyết nhị trưởng lão cho nên chỉ có thể làm hắn đau, ít nhất phải khiến cho bọn họ sinh lòng kiêng kỵ. Về phần bhị trưởng lão... cần bàn bạc kỹ hơn."

Nghe Tiểu Hắc truyền âm, lòng Phong Diệp run lên.

Tuy rằng nàng lớn mật nhưng xem ra kém xa Tiểu Hắc!

Hắn thật sự muốn giải quyết một tên trưởng lão?! Hơn nữa còn là trưởng lão duy nhất có thể tranh phong với đại trưởng lão hiện tại.

Thế nhưng Mục Phù Sinh đứng bên cạnh lại cười tươi.

Nàng không biết lời Tiểu Hắc truyền âm là do Mục Phù Sinh khởi xướng.

Nếu để Mục Phù Sinh tự mình nói, e là Phong Diệp sớm hoài nghi thực lực của hắn.

Diệp Thu Bạch, Phương Khung và Thạch Sinh nhìn thấy nụ cười này của Mục Phù Sinh không khỏi cảm thán.

"Lâu rồi không thấy vẻ mặt này của Mục sư đệ."

"Ừ, phỏng chừng Mục sư huynh nổi giận rồi."

"Chắc chắn vậy, ai bảo đối phương cứ cắn không buông như vậy chứ?"

Mục Phù Sinh rất cẩn thận, nhưng nếu sự tình đã xảy ra vậy hắn sẽ nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề từ căn nguyên.

Trình Đại Hải gây chuyện liền kéo Trình Đại Hải tới địa phương không người để giết, nhiệm vụ lần này chính là thời cơ tốt nhất.

Nếu nhị trưởng lão vẫn cắn không buông, vậy phải mạo hiểm diệt trừ nhị trưởng lão...
Bạn cần đăng nhập để bình luận