Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 739 - Tiểu Hắc cũng biết trang bức

. . . .

Nhìn Tề Sát Đạo xé mở hạn chế của Tuyệt Hồn thành rồi rời khỏi nơi đây.

Đám người Lâm Trí Nam cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Đối với lão quái vật đã tồn tại lâu như vậy, hơn nữa trước kia còn là cường giả hàng đầu giới vực trung vĩ độ như luyện ngục lão tổ.

Có một ít thủ đoạn đặc thù cũng không khiến người ta ngạc nhiên.

Chỉ là lời hắn vừa mới nói lại khiến cho trong lòng Mục Phù Sinh cùng Diệp Thu Bạch đều gõ lên hồi chuông cảnh báo.

Hiển nhiên Tề Sát Đạo coi trọng thân thể của Tiểu Hắc.

Nói cách khác, phía trước Phan Tà bức thiết muốn đánh chết bọn họ phỏng chừng cũng là do Tề Sát Đạo này ở sau lưng bày mưu đặt kế.

Mục Phù Sinh có chút bất đắc dĩ.

Ngay cả đại sư huynh Diệp Thu Bạch cũng không bằng Tiểu Hắc sư huynh nha.

Tiểu Hắc cười nói:

Tiểu Hắc sư huynh ở Thảo Đường mà xưng thứ hai thì phỏng chừng không có người dám xưng thứ nhất.

Diệp Thu Bạch cũng khẽ gật đầu.

Mục Phù Sinh bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ trong lòng.

Mục Phù Sinh đi đến bên cạnh Tiểu Hắc nói:

Đây là một mãng phu thuần thuần túy túy!

"Đến lúc đó thực lực khôi phục sẽ bắt đầu nhằm vào ngươi."

"Đến lúc đó phải cẩn thận một chút, tất nhiên sau khi luyện ngục lão tổ rời khỏi nơi đây sẽ nghĩ mọi cách khôi phục thực lực."

Nói về đầu sắt.

Ai, thật sự mệt lòng mà.

"Có áp lực mới có động lực, đúng lúc hiện tại ta cũng có nhu cầu gia tăng thực lực cấp bách, có chút áp lực cũng tốt."

Đối với người có tính cách như Mục Phù Sinh, sự an toàn của Diệp Thu Bạch và Tiểu Hắc đều đã được Mục Phù Sinh ôm lấy.

Hoàn toàn không biết chết là gì.

Đến lúc đó mình vẫn nên chú ý một chút đi.

"Thật không biết mấy năm nay sư tôn vượt qua như thế nào, làm thế nào mà kìm nén được cảm xúc, không có một cái tát đánh chết đại sư huynh cùng với Tiểu Hắc sư huynh. . . . . ."

Lại bắt đầu đồng tình với sư tôn Lục Trường Sinh.

Dục vọng cầu sinh mãnh liệt thôi thúc hắn nói:

Hoặc có thể nói có lần nào mà gây chuyện không lớn?

Ngay cả đám người Lâm Trí Nam phía sau vốn đang cảm thấy có chút áp lực đều không khỏi cười thành tiếng.

Diệp Thu Bạch và Tiểu Hắc không hiểu được thu liễm, gây chuyện còn ít sao?

Nói trở lại chính đề.

Nhưng thời điểm đối mặt với Diệp Thu Bạch và Tiểu Hắc lại rất thiếu đánh.

Thời điểm Mục Phù Sinh yêu nghiệt thì thật sự rất yêu nghiệt.

Cho nên Mục Phù Sinh mới cảm thấy rất mệt.

"Hai vị sư huynh, ta nói sai rồi, có thể chùi đít cho các ngươi chính là vinh hạnh của Mục Phù Sinh ta."

Diệp Thu Bạch: ". . . . . ."

Tiểu Hắc: ". . . . . ."

Không khỏi cảm khái nói:

Mục Phù Sinh lập tức đứng thẳng, dùng nụ cười nịnh nọt, giơ tay vỗ vỗ miệng mình.

Tiểu Hắc và Diệp Thu Bạch đều quay đầu, dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía Mục Phù Sinh.

Hình như là nghe được tiếng Mục Phù Sinh lẩm bẩm.

Diệp Thu Bạch mở miệng hỏi:

"Hiện giờ, luyện ngục lão tổ cùng người Bích Lạc Hoàng Tuyền Điện đã rời khỏi Tuyệt Hồn thành, như vậy cũng là chúng ta chiếm lĩnh cả ba tòa thành trì."

Nghe tới đây.

Nhạc Chính Trì chủ động nói:

"Một khi đã như vậy, ta cũng không phải là đối thủ của các ngươi, cũng không có tư cách đi tranh giành phần thưởng cuối cùng."

Thần Huy và Miêu Bang đều gật gật đầu.

Bọn họ cũng có ý này.

Rốt cuộc, muốn lấy được phần thưởng cuối cùng của Tuyệt Hồn thành nhất định phải có một phương chiếm lĩnh ba tòa thành trì.

Bất kể là Nhạc Chính Trì, Thần Huy hay Miêu Bang đều là trận doanh Tinh Vân thành.

Đây cũng là điều bọn họ đang nghĩ.

Nghe đến đây mọi người đều gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Cách thời điểm Tuyệt Hồn thành đóng cửa còn năm ngày, trong thời gian năm ngày này chúng ta có thể lại tu luyện thêm, thuận tiện nhìn xem sau khi thông qua chín tầng, rốt cuộc chỗ đỉnh tháp có cái gì."

Diệp Thu Bạch hơi trầm ngâm một chút sau đó liền nói:

Nói đến Tinh Vân thành.

"Nếu như không nhờ có Tinh Vân thành, e là sẽ còn dừng ở cảnh giới cũ mấy năm nữa."

Cũng không cần mất mặt vì bại trận. . . . . .

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch khẽ nhíu mày, nói:

"Nếu là quan hệ hợp tác, các ngươi cũng xuất lực, phần thưởng tự nhiên có phần cho các người."

Thần Huy cười cười, trong mắt toàn là sự khâm phục.

Với thiên phú, thực lực thế này mà có thể nghĩ cho đồng minh, thật sự đáng gờm.

Có phong độ đại tướng!

Nghĩ tới ban đầu mình còn còn khinh thường Diệp Thu Bạch, Thần Huy không khỏi cười khổ trong lòng.

"Chúng ta đã nhận được nhiều lợi ích ở Tinh Vân thành rồi."

Nhạc Chính Trì cũng khẽ gật đầu:

Vậy nên thay vì cố chấp tranh giành còn không bằng hào phóng một chút, trực tiếp nhường quyền chiếm lĩnh Tinh Vân thành cho ba người Tiểu Hắc.

Đồng thời cũng suy nghĩ nếu như chính mình giao đấu với bọn họ, chắc chắn không hề có phần thắng, dù chỉ là một chút!

Thực lực mà ba người Tiểu Hắc, Diệp Thu Bạch, Mục Phù Sinh bày ra ra tới làm cho bọn họ cảm thấy kinh hãi không thôi.

Mấy ngày trôi qua chiến đấu cùng nhau.

Trong lòng ba người Nhạc Chính Trì cũng biết rõ bản thân, bọn họ không có thực lực, cũng không có tư cách.

Nhưng nói tới tranh giành quyền chiếm lĩnh với mấy người Tiểu Hắc?

Dù sao tháp tu luyện trợ giúp cho việc tu luyện quá nhiều.

Không chỉ tăng cường ở phương diện cảnh giới mà phương diện thực chiến hay ý cảnh đều được tăng cường rất nhiều!

Sau khi quyết định xong.

Mấy người Diệp Thu Bạch liền người tiến vào bên trong Luyện Ngục thành chiếm thuộc địa Luyện Ngục thành, sau đó lại về Ma Vương thành, đoạt lại thuộc địa Ma Vương thành.

Xong rồi mới hướng về phía Tinh Vân thành. . . . . . .

Năm ngày kế tiếp là khoảng thời gian không ngừng ở bên trong tháp tu luyện.

Ba người Nhạc Chính Trì, Thần Huy, Tô Mộ U thành công thông qua tầng thứ ba.

Lâm Trí Nam và Miêu Bang thì lại thông qua tầng thứ hai.

Sau khi ra ngoài, tuy rằng cảnh giới của năm người không có đột phá nhưng cũng tăng trưởng rất nhiều.

Kinh nghiệm chiến đấu và ý thức chiến đấu cũng đồng dạng như thế.

Khi chỉ còn một ngày cuối cùng.

Tiểu Hắc, Diệp Thu Bạch cùng với Mục Phù Sinh đều đã lên tới đỉnh tháp.

Năm người bên ngoài cảm khái nhìn ba điểm sáng ở vị trí đỉnh tháp.

Đều không khỏi bất đắc dĩ cười nói:

"E là cũng chỉ có ba tên biến thái này mới lên được đỉnh tháp đi?"

Lâm Trí Nam cũng gật đầu cười nói:

"Lần này chúng ta tiến vào Tuyệt Hồn thành, thu hoạch lớn nhất không phải thực lực tăng lên mà thu hoạch được giao tình với ba người Diệp Thu Bạch."

Tuy rằng giao tình không quá sâu sắc nhưng ít ra đã kề vai chiến đấu.

Tô Mộ U cũng tán thành gật gật đầu.

Đây cũng là ý nghĩ trong lòng nàng.

Đối với nàng mà nói.

Có thể thu hoạch được giao tình của ba người này còn tốt hơn so với tăng lên một hai cảnh giới nhiều.

Đột phá cảnh giới đối với bọn họ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng mà làm người thừa kế vị trí gia chủ Tô gia đời kế tiếp.

Suy nghĩ của Tô Mộ U không giống mấy người tán tu.

Lợi ích của gia tộc tự nhiên được nàng xếp lên hàng đầu.

Hơn nữa nàng cũng rõ ràng.

Có thể dạy dỗ ra yêu nghiệt như Tiểu Hắc, Diệp Thu Bạch cùng với Mục Phù Sinh.

Người phía sau lưng bọn họ tất nhiên sẽ không đơn giản!

Một khi có giao tình với ba người này.

Như vậy cũng xem như có chút liên hệ với vị sư tồn thần bí phía sau bọn họ.

Chuyện này đối với Tô gia mà nói cực kỳ quan trọng.

Giờ phút này, ở trên đỉnh tháp.

Tiểu Hắc nhìn hai người Diệp Thu Bạch cùng Mục Phù Sinh tiến đến mà mỉm cười.

"Ta đã chờ một ngày rồi."

Diệp Thu Bạch và Mục Phù Sinh nhìn nhau.

Thầm nghĩ không xong rồi.

Không xong rồi, sau khi hấp thu thêm một mảnh vỡ linh hồn.

Tiểu Hắc bắt đầu biết trang bức rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận