Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 315 - Hai đầu gối quỳ xuống đất, đạo tâm dao động

Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn kết quả trên đài luận võ.

Bọn họ không ngờ tới Diệp Thu Bạch có thể giải quyết đối thủ nhanh chóng như thế.

Từ lúc trận chiến bắt đầu đến bây giờ chưa tới một khắc thời gian nữa.

Phải biết rằng hiện tại Diệp Thu Bạch chỉ có tu vi Hư Thần cảnh sơ kỳ thôi!

Nam tử cầm côn bên phủ Thành chủ thế nào?

Hắn chính là cường giả Bán Đế!

Trong đó cảnh giới vượt qua có bao nhiêu đại?

Ánh mắt Trịnh Hạo Miểu cũng thay đổi.

Đây cũng nhờ Diệp Thu Bạch thường xuyên vượt cấp chiến đấu, tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu phong phú nên kiếm pháp càng ngày càng manh.

Hắn chưa từng có cảm nhận được tử vong đến gần mình như thế.

Công kích va chạm cho người xem cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Hắn nhìn Diệp Thu Bạch lạnh nhạt trước mắt và ngón tay đang chỉ thẳng vào trán mình, đầu ngón tay có kiếm quấn quanh, giống như sắp sửa đâm thủng trán hắn vậy.

Khủng bố nhất chính là Diệp Thu Bạch không có bất kỳ một động tác dư thừa nào.

Lúc này Diệp Thu Bạch mới thu ngón tay lại.

Có thể lấy tu vi Hư Thần cảnh sơ kỳ làm được chuyện này, đúng là không đơn giản.

Diệp Thu Bạch cười khẽ một tiếng, nói: "Ngươi thua."

Đồng thời mỗi một kiếm hắn thi triển, mỗi một kích hắn phóng thích đều gãi đúng chỗ ngứa!

Trong mắt hắn, Diệp Thu Bạch không chỉ có cảnh giới kiếm đạo cao thâm cùng với rất nhiều pháp môn kiếm đạo pháp môn, mà còn cực kỳ cường thế!

Nam tử cầm trường côn trừng mắt, đồng tử co lại.

Sắc mặt nam tử có vẻ phức tạp nhìn Diệp Thu Bạch, hỏi: "Chênh lệch cảnh giới lớn như thế mà sao ngươi còn có thể thong thả đối mặt?"

Có thể nói là kiếm pháp của Diệp Thu Bạch cực kỳ cao thâm!

Thong thả đối mặt?

Nam tử cầm trường côn gật gật đầu, nhận thua.

"Ngươi làm như thế nào?"

Chưa từng thất bại?

Nam tử cầm trường côn nghe mà kinh hãi.

Mà ngay sau đó.

"Nếu ngươi có thể như vậy thì tự nhiên sẽ thong thả đối mặt với đối thủ thôi."

Thạch Sinh thấy thế, bước chậm lên đài.

Diệp Thu Bạch thu Ám Ma kiếm lại, cười nói: "Chẳng qua là từ trước đến nay ta luôn chiến đấu vượt cấp, đồng thời chưa từng thất bại."

Cỗ lực lượng này khiến người ta cảm thấy thần bí, đồng thời cũng cực kỳ thâm sâu, dày nặng!

Tình thần chi lực trong cơ thể hạch Sinh chậm rãi vận chuyển, tràn ra.

Lấy Minh Hoàng Huyền Phủ ra.

Diệp Thu Bạch nói xong liền xuống đài.

Trịnh Hạo Miểu đứng dậy.

Chỉ tay về phía Thạch Sinh.

"Ta thật sự muốn được kiến thức tinh thần chi lực cường đại như thế nào."

Vẫn luôn chiến đấu vượt cấp.

Nhưng hắn tin rằng Diệp Thu Bạch đang nói sự thật.

Nếu những người khác nói ra lời này, có lẽ nam tử cầm trường côn sẽ không tin.

Cuồng ngạo và thả tự tin đến mức nào?

Còn gống như có thể bao dung vạn vật trong thiên hạ.

Nếu cùng cảnh giới, có khả năng Trịnh Hạo Miểu sẽ kiêng kị vài phần.

Nhưng cảnh giới hiện tại của Thạch Sinh chỉ là Hư Thần cảnh hậu kỳ!

Kém hơn hắn một cảnh giới!

Có gì mà phải e ngại?

Trịnh Vĩnh An cũng nhìn về phía đài luận võ.

Trong mắt hắn tràn ngập sự chờ mong.

Trịnh Hạo Miểu là con nối dõi của hắn.

Từ nhỏ đã hiển lộ ra thiên phú kinh người.

Một rìu hạ xuống giống như ngôi sao rơi rụng.

Lưỡi rìu xẹt qua không gian kéo theo ảo ảnh của sao trời.

Tinh thần chi lực quay chung quanh thân rìu.

Giơ Minh Hoàng Huyền Phủ qua đầu, Tiểu Hắc bỗng nhiên bổ tới.

Chỉ trong thời gian ngắn mà hắn đã xuất hiện trước người Trịnh Hạo Miểu!

Chân hắn như đạp vào sao trời vậy, một bước khiến đài luận võ phát ra tiếng động.

Bọn họ cũng không biết.

Theo tiếng Trịnh Vĩnh An, trận đấu chính thức bắt đầu.

Trịnh Hạo Miểu nhìn về phía Thạch Sinh, cười nói: "Ra tay đi, để ta kiến thức một chút xem tinh thần chi lực có chỗ nào bất phàm."

Thạch Sinh cũng không có khách khí.

Nếu đối thủ muốn bị đánh, vậy cứ thỏa mãn là được.

Nghĩ đến đây.

Minh Hoàng Huyền Phủ trong tay Thạch Sinh hội tụ một cỗ tinh thần chi lực khổng lồ!

Minh Hoàng Huyền Phủ vốn đã cực kỳ dày nặng trong khoảnh khắc này càng trở nên dày nặng hơn nữa!

Ngay sau đó Thạch Sinh bước ra một bước!

Rốt cuộc có chỗ nào cường thế?

Tinh thần chi lực là một lực lượng mà mọi người không biết rõ.

Đồng thời, mấy người đang quan chiến người cũng tò mò nhìn Thạch Sinh.

Hắn muốn nhìn xem mấy năm nay Trịnh Hạo Miểu tu luyện tiến bộ đến đâu rồi.

Thực lực tăng trưởng rất nhiều!

Hiện giờ đã được một thế lực nhất lưu bên trong thu làm đệ tử thân truyền.

Trịnh Hạo Miểu có thể cảm nhận được sự dày nặng trong một rìu này!

Tinh thần chi lực thật sự bất phàm.

Nhưng nếu chỉ có thế này thì cũng không đáng lưu ý nhiều.

Trước ánh mắt chăm chú của mọi người.

Trịnh Hạo Miểu thò bàn tay ra.

Trong nháy mắt, bàn tay hắn lại được tinh thạch bao trùm.

Bàn tay giống như hóa thành một khối hồng ngọc, trong suốt trơn nhẵn.

Hắn muốn dùng bàn tay nắm lấy vũ khí của Thạch Sinh!

Đây là một pháp môn mà Trịnh Hạo Miểu học được ở tông môn nhất lưu.

Hồng ngọc thủ!

Hồng ngọc bao trùm lấy bàn tay vô cùng cứng rắn.

Đồng thời bên trong hồng ngọc ẩn chưa một cỗ linh khí khổng lồ.

Có thể tăng phúc lực lượng công kích hay phòng thủ rất nhiều!

Có thể nói đây là một môn pháp môn công phòng một thể.

Trịnh Hạo Miểu cũng tự tin với cường độ của hồng ngọc thù thì đã dư dả đối kháng tinh thần chi lực.

Nhưng khi Minh Hoàng Huyền Phủ của Thạch Sinh va chạm với bàn tay hóa thành hồng ngọc.

Sắc mặt của Trịnh Hạo Miểu lập tức thay đổi!

Trong mắt hắn tràn ngập sự khó tin.

Nặng!

Quá nặng!

Sức nặng mà Minh Hoàng Huyền Phủ mang đến không chỉ có bản thân nó mà còn do tinh thần chi lực mang đến.

Trong nháy mắt.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Hai gối Trịnh Hạo Miểu thế mà cong xuống.

Một đầu gối trực tiếp chạm đất!

Rắc rắc!!!

Bề mặt đài luận võ xuất hiện từng vết nứt!

Phải biết rằng đài luận võ trong Phủ Thành chủ đã được trận pháp gia cố!

Một kích này không ch áp đảo Trịnh Hạo Miểu có thực lực mạnh mẽ mà còn đánh nát đài luận võ!

Thạch Sinh bình tĩnh nhìn, một cánh tay khác giơ ra.

Tinh thần chi lực không ngừng tụ vào trong lòng bàn tay hắn, hóa thành bóng mờ của một viên sao trời!

Tay cầm sao trời đập thẳng về phía Trịnh Hạo Miểu!

Sắc mặt Trịnh Hạo Miểu lại thay đổi.

Sau một rìu này đối phương còn dư lực thi triển công kích nữa sao?

Trịnh Hạo Miểu cắn răng giơ cánh tay còn hóa thành hồng ngọc!

Muốn chống đỡ viên sao trời.

Bây giờ cả hai tay đều hóa thành hồng ngọc.

Với cảnh giới hiện tại của Trịnh Hạo Miểu mà thi triển cả hai tay sẽ chịu gánh nặng rất lớn!

Nhưng mà trong tình huống này không thể không thể thi triển.

Khi Trịnh Hạo Miểu muốn chống đỡ bóng sao trời thì đầu gối còn lại cũng ầm ầm chạm đất!

Bây giờ trông Trịnh Hạo Miểu rất chật vật.

Hai đầu gối quỳ xuống đất.

Không chỉ đại biểu cho thực lực của Trịnh Hạo Miểu không bằng Thạch Sinh mà còn trực tiếp đánh nát tôn nghiêm của Trịnh Hạo Miểu.

Mặt Trịnh Hạo Miểu tái nhợt không còn chút máu.

Hắn cũng biết tình cảnh của mình.

Dưới gối nam nhi có hoàng kim, chỉ lạy trời lạy đất lạy phụ mẫu.

Nhưng hôm nay hắn lại quỳ gối trước mặt đối thủ!

Nhục nhã đến cỡ nào chứ?

Một ngụm tâm huyết phụt lên cổ họng.

Hắn bắt đầu hoài nghi bản thân mình.

Trịnh Vĩnh An thấy một màn này sắc mặt cũng thay đổi.

Lập tức vô một chưởng đánh Thạch Sinh lui về phía sau!

Đồng thời nói: "Thạch Sinh thắng!"

Ngay sau đó, mang Trịnh Hạo Miểu xuống khỏi đài luận võ.

Hiển nhiên trận chiến này đã khiến đạo tâm của Trịnh Hạo Miểu bắt đầu dao động.

Đối với một người tu đạo mà nói.

Đạo tâm dao động mang ý nghĩa gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận