Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1158 - Nữ hài tìm dược

. . . .

Tất cả mọi người đã bắt đầu tiến hành chỉ đạo đệ tử tu luyện.

Ngoại trừ Mộc Uyển Nhi...

Thôn trang sau khi trải qua các tiên sư thu đồ đệ này, cơ hồ tất các thôn dân dệt vải nấu cơm, lao động này đều đang thảo luận chuyện này.

Có người vui có người buồn.

Vui mừng vì trong nhà bọn họ có người trẻ tuổi được thần tiên thu làm đệ tử, người buồn thì ngược lại.

Mộc Uyển Nhi xen lẫn trong thôn dân nghe bọn họ thảo luận náo nhiệt.

"Đều do nữ nhân Giám Sát Thánh Điện kia gây ra!"

Lúc tiểu cô nương chạy qua bên cạnh mình, Mộc Uyển Nhi nhìn thấy trong bát đựng đầy chất lỏng màu xanh đậm nóng hôi hổi, tản ra mùi thảo dược nồng đậm gay mũi.

"Ai, Tiểu Thụ cũng vì một tấm lòng son, trong nhà chỉ còn lão gia tử bệnh nặng nguy kịch, ngay cả Vương dược sư trong thôn cũng nói hắn hết thuốc chữa rồi.

Mộc Uyển Nhi nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy một tiểu cô nương thân thể bẩn thỉu dính đầy bùn đất, hai tay nâng chén bùn đất dùng vài miếng lá sen bọc lại vòng qua thôn dân mà chạy về phía mình.

Trùng hợp nghe được thôn dân chung quanh chuyển đề tài, nói về tiểu cô nương vừa chạy qua.

Nói tới đây, Mộc Uyển Nhi không khỏi thở dài một hơi.

"Trên núi nguy hiểm như vậy, đủ các loại dã thú, lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ, nó còn nhỏ như vậy."

Mộc Uyển Nhi thở phì phò cúi đầu một cước đá bay hòn đá nhỏ bên chân.

"Nhưng nha đầu Tiểu Thụ vẫn cả ngày lên núi nhổ dược thảo cho chữa bệnh cho lão gia tử."

"Tránh ra! Tránh ra!"

"Kêu ta tìm kiếm người có thiên phú luyện đan lần nữa, nhưng người có thiên phú luyện đan đâu dễ tìm như vậy..."

Không quản nhiều như vậy, Mộc Uyển Nhi tiếp tục tiến về phía trước.

Nghe tới đây, Mộc Uyển Nhi nghĩ mình cũng không có việc gì làm, hơn nữa tiểu cô nương kia một lòng hiếu thảo, đi xem một chút cũng tốt.

Thấy thế, Mộc Uyển Nhi hơi nghiêng người để cho nàng đi qua.

Vì thế nàng liền tiến lên hỏi:

"Lão đầu cũng đến tuổi rồi, hết thuốc chữa, chỉ đáng thương cho Tiểu Thụ luôn sống nương tựa gia gia."

"Hết cách rồi, ta đã khuyên rất nhiều lần nhưng nó căn bản không nghe."

Một cái cửa gỗ rách cũng không có che kín căn nhà, Mộc Uyển Nhi đứng ở cửa nhìn tiểu cô nương kia chịu đựng đau đớn vì thuốc nóng, bưng chén bùn đất đút thuốc cho một lão giả trên người đầy đốm đen.

Sau đó một chỉ tay.

Mộc Uyển Nhi đứng ở cửa nói:

Lão nhân thân hình đã còng xuống nhìn thấy Mộc Uyển Nhi, lập tức nói:

Mộc Uyển Nhi hỏi ngược lại:

"Lão gia gia, xin hỏi một chút, nhà tiểu cô nương kia ở đâu?"

Nàng không biết rằng Vương dược sư cũng không biết hình dáng linh thảo.

Nữ hài muốn phản bác nhưng lại không nói nên lời.

"Nhưng ngươi có biết linh thảo trông như thế nào, sinh tồn ở nơi nào sao?"

"Là tiên sư! À, ngay đằng kia, căn nhà phơi lưới đánh cá bên trái đó."

"Bệnh của gia gia ngươi không cách nào chữa khỏi."

Nghe được lời này, tiểu cô nương quay đầu nhìn về phía Mộc Uyển Nhi.

"Dược sư nói chỉ cần tìm được linh thảo trên núi là có thể chữa khỏi bệnh của gia gia!"

Mộc Uyển Nhi nghe xong gật đầu rồi nhanh chóng tiến về.

"Mọi người nói trên núi có đủ loại linh thảo, chỉ cần ta kiên trì sẽ có thể tìm được linh thảo giúp gia gia chữa khỏi bệnh!"

"Tiểu Thụ, bệnh của ta đã không thể cứu được, không nên lên núi nữa."

Chỉ thấy lão giả dùng sức mở mắt, nhưng cũng không mở mắt nổi, chỉ có thể đau lòng nói:

Cho nên nàng chỉ có thể coi linh thảo là những thảo dược kia, tìm rồi thử nghiệm.

Thấy tiểu cô nương đau lòng, nước mắt rơi lã chả, Mộc Uyển Nhi không khỏi lắc đầu bước vào gian nhà không có gì, đi đến bên cạnh lão giả.

Thấy thế, tiểu cô nương lập tức ngăn cản Mộc Uyển Nhi, giang hai tay ra nói:

"Ngươi muốn làm gì!"

Mộc Uyển Nhi cười nói: "Ta cũng là một dược sư."

"Muốn giúp gia gia của ngươi xem bệnh."

Nghe đến đây, Tiểu Thụ vui vẻ, vội vàng hỏi:

"Vậy ngươi có thể chữa khỏi cho gia gia sao?"

Mộc Uyển Nhi cười gật đầu.

"Vậy ngươi nhìn ra không?"

"Bởi vì ta không cần bắt mạch cũng có thể nhìn ra."

Mộc Uyển Nhi vui vẻ nói:

"Tiên nữ tỷ tỷ, sao ngươi xem bệnh mà không bắt mạch nha?"

Tiểu cô nương nhìn Mộc Uyển Nhi, tò mò hỏi:

Vấn đề căn bản nhất thật ra vẫn là sắp hết thọ nguyên...

"Đã đi đến cuối, không cần uổng phí khí lực nữa."

Mộc Uyển Nhi ngồi bên giường, cười nói:

"Lão gia gia, ta không giống dược sư bình thường."

"Hơn nữa, ngươi để cho ta thử cũng không có tổn thất gì đúng không?"

Lão giả lúc này mới bất đắc dĩ gật đầu.

Mộc Uyển Nhi nhìn thân thể lão giả, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra vấn đề.

Tổng kết chính là thiếu hụt dinh dưỡng nghiêm trọng, quanh năm làm lụng trên núi nhiễm quá nhiều độc tố, độc tố lắng đọng tích lũy trong thân thể!

Hơn nữa tuổi cũng đã cao, các cơ quan không còn dùng được nữa nên mới dẫn đến độc tố triệt hoàn toàn phát ra, hình thành những đốm đen trên da.

Cũng khó trách dược sư bình thường bó tay không có biện pháp.

"Thân thể của ta mà ta còn không biết sao?

Lão giả nở nụ cười chua xót, suy yếu đưa bàn tay khô héo ra nói:

"Gia gia, ngươi được cứu rồi!"

Nhận được câu trả lời, tiểu cô nương nhanh chóng để cho Mộc Uyển Nhi tới gần, lập tức giữ chặt tay lão giả, vui vẻ nói:

Thậm chí cũng không cần luyện chế đan dược quá mức phức tạp.

Bệnh của người phàm đối với nàng mà nói không thể đơn giản hơn nữa.

"Nhìn ra rồi."

Mộc Uyển Nhi gật đầu nói:

"Không phải vấn đề gì quá lớn."

Sau đó nàng lấy ra một viên đan dược trị liệu từ trong không gian giới chỉ.

Đan dược trị liệu là loại mà Mộc Uyển Nhi đã đào thải, dù sao đẳng cấp đã quá thấp rồi.

Bất quá đối với lão giả mà nói viên đan dược trị liệu này cực kỳ phù hợp, bởi vì dược lực nhu hòa.

Người bình thường sử dụng có thể gia tăng ít nhất là mười năm thọ nguyên.

Sau khi đút đan dược vào miệng lão giả, nàng đặt tay lên ngực lão, rót từng luồng tiên khí rót vào trong thân thể lão giả giúp hắn tiêu hóa dược lực.

Quả nhiên khi đan dược bắt đầu phát huy tác dụng.

Quanh thân lão giả có lục quang mỏng manh lóng lánh, vết đen trên thân thể cũng bắt đầu chậm rãi nhạt đi!

Có từng tầng chất lỏng màu đen tiết ra qua làn da, mùi vô cùng thối!

Chân mày nhíu chặt của lão giả đột nhiên giãn ra, mắt mở to, tinh lực vô hạn nói:

"A, cảm giác thân thể..."

Tiểu Thụ nhìn lão giả tự mình bò dậy, ôm lấy lão giả:

"Gia gia! Người khỏe không?!"

"Gia gia khỏe rồi, gia gia khỏe rồi."

Lão giả vỗ lưng Tiểu Thụ, mặt mày hớn hở.

Lập tức nhớ tới gì đó, lão giả vội vàng đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Mộc Uyển Nhi.

"Đa tạ tiên sư!"

Tiểu Thụ cũng làm theo, non nớt nói:

"Đa tạ tiên nữ tỷ tỷ."

Mộc Uyển Nhi sờ sờ đầu Tiểu Thụ, cười nói:

"Đã như vậy thì ta đi trước đây."

"Còn phải đi tìm đệ tử nữa!"

Nhưng khi Mộc Uyển Nhi đứng dậy Tiểu Thụ lại kéo lấy góc váy Mộc Uyển Nhi, nói:

"Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi có thể dạy ta làm dược sư hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận