Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1792: Kiếm pháp thông thần, cũng có thể tồi thành khai thiên! (4/5)

Chương 1792: kiếm pháp thông thần, cũng có thể nghiền thành khai thiên! (4/5)
Kiếm pháp. Từ này đối với mỗi một kiếm tu mà nói đều rất quen thuộc, lúc mới bắt đầu luyện kiếm, cơ sở kiếm pháp trên cơ bản mỗi một vị kiếm tu đều đã tu luyện qua, và đều bắt đầu vỡ lòng từ cơ sở kiếm pháp.
Thế nhưng, khi tu vi dần dần tăng cao, cấp độ kiếm ý không ngừng được nâng lên, kiếm pháp trên cơ bản không còn kiếm tu nào đi tận lực nghiên cứu, tốn nhiều thời gian vào đó nữa.
Họ đều sẽ phân phối toàn bộ thời gian vào tu luyện công pháp và lĩnh ngộ kiếm kỹ. Kiếm pháp, tự nhiên cũng không có thời gian để tìm tòi.
Càng nhiều kiếm tu, từ trong tiềm thức đã cho rằng việc nghiên cứu kiếm pháp tính ra giá cả quá thấp. Thay vì mất thời gian nghiên cứu kiếm pháp, chi bằng dùng thời gian này tu luyện công pháp tăng tiến kiếm kỹ còn thực tế hơn.
Dần dà.
Diệp Thu Bạch trên thực tế cũng lâm vào cái vòng luẩn quẩn này.
Khi Diệp Thu Bạch một kiếm chém đến, ba đạo kiếm ảnh đồng thời hiện ra, hướng về phía thanh y nam tử ở ba phương vị khác nhau đồng thời chém tới!
Thái Sơ kiếm Kinh, kiếm thứ sáu.
Tam Nguyên Hóa Thanh kiếm!
Vừa ra chiêu đã sử dụng Tam Nguyên Hóa Thanh kiếm, Diệp Thu Bạch biết rõ đối phương không đơn giản, ở kiếm kỹ không hề lộ ra bất kỳ sơ hở nào như thế này, duy nhất chỉ có lấy lực mà phá!
Buộc đối phương phải lộ sơ hở!
Thanh y nam tử lại sắc mặt bình thản, một chút cũng không bối rối, đồng thời kiếm trong tay và tư thế đều không có bất kỳ thay đổi nào, nhìn ba đạo kiếm ảnh không ngừng đến gần, cười nhạt một tiếng: "Kiếm kỹ không tệ, so với kiếm kỹ sư tôn cho ta còn tốt hơn nhiều, tuy không biết là học được từ đâu... Bất quá, vì kiếm pháp quá thô ráp mà không phát huy được lực lượng chân chính."
Nói xong.
Áo xanh nam nhân hơi nghiêng người lóe lên.
Trong đó đạo kiếm ảnh bên trái lướt qua người.
Không hề dừng lại, hai chân của thanh y nam tử hơi vặn vẹo, dựa vào lực kéo từ hai chân lên phần eo, lúc sắp xoay người thì đột ngột đình trệ giảm bớt, lại hơi xoay thân, nhưng góc độ tấn công của đạo kiếm ảnh kia vẫn có thể chém đến một cánh tay của thanh y nam tử.
Nhưng, trong ánh mắt kinh hãi của Diệp Thu Bạch.
Thanh y nam tử buông tay khỏi thanh kiếm, kiếm phong xoay tròn giữa không trung, lập tức lập tức nắm chặt, trở tay rút kiếm, thân kiếm dán vào cánh tay mình!
Dùng thân kiếm để chống lại đạo kiếm ảnh chém đến bên phải.
Cuối cùng đạo kiếm ảnh ở giữa đúng thời hạn mà đến.
Thanh y nam tử đã không có không gian tránh né, nhưng cũng không tính tránh!
Vẫn trở tay rút kiếm, chỉ là thân thể hơi trầm xuống.
Tay cầm chuôi kiếm đột nhiên giơ lên.
Chính xác là dùng chuôi kiếm va vào mũi kiếm của Diệp Thu Bạch!
Keng!
Một tiếng thanh thúy của kim loại va chạm vang lên.
Diệp Thu Bạch chỉ cảm thấy Vân Thương kiếm trong tay mình chấn động mạnh, một luồng kình đạo cường đại hơn mình từ thân kiếm truyền đến, thiếu chút nữa làm tuột tay Vân Thương kiếm!
Đạo kiếm ảnh cuối cùng cũng theo đó mà thất bại.
Lúc này, bàn tay của thanh y nam tử đã đặt ở ngực của Diệp Thu Bạch.
Chỉ thấy bàn tay thanh y nam tử hơi rung lên, Diệp Thu Bạch liền trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Ầm một tiếng đập vào một bia mộ phía trên.
Bia mộ không đổ, chỉ là trong đó đột nhiên bạo động khí âm hàn dường như đang tỏ vẻ bất mãn của mình.
Diệp Thu Bạch giãy giụa đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thanh y nam tử.
Mấy lần vừa rồi, tốc độ của thanh y nam tử cực kỳ nhanh chóng, thế nhưng lại không có bất kỳ sơ sót nào, bất luận là lực đạo, tốc độ hay góc độ tránh né ra tay đều vừa vặn!
Đáng sợ hơn nữa là.
Thanh y nam tử gần như không dùng tu vi, cứ như vậy mà né được Tam Nguyên Hóa Thanh kiếm, đồng thời đánh lui mình.
Mọi thứ đều nhẹ nhàng thoải mái đến như vậy.
Thanh y nam tử thu kiếm cười nói: "Kiếm kỹ nếu có thể chém lên người địch nhân thì mới có tác dụng, nhưng không có cơ hội chém lên người đối phương thì những sơ hở lộ ra trong lúc đó sẽ khiến mình mất mạng! Ngươi nghĩ xem, nếu vừa rồi ta có sát ý, một chưởng kia ta dùng tu vi và kiếm đạo đồng thời thúc đẩy, ngươi... Không chết thì cũng mất đi sức chiến đấu rồi?"
Nghe vậy, Diệp Thu Bạch lộ vẻ ngưng trọng, nặng nề gật đầu.
Lập tức chắp tay với áo xanh nam nhân: "Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm."
Đây chính là kiếm pháp sao?
Đơn thuần tu luyện kiếm pháp đến trình độ này, lại có thể đạt đến mức độ như thế này.
Không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ đơn thuần tìm ra từng chiêu kiếm, ngay khi đối phương xuất kiếm, trong đầu cũng đã có biện pháp phản chế rõ ràng.
Cứ như là ký ức cơ bắp!
Thanh y nam tử khoát tay áo nói: "Chỉ là không quen mắt với việc hiện tại người ta không coi trọng kiếm pháp mà thôi, có lúc, kiếm pháp thông thần, không có kiếm kỹ cũng thắng được ngàn vạn kiếm kỹ đỉnh cao! Ngươi biết vì sao người ta nói, cảnh giới đạt đến đỉnh điểm, dù không có kiếm kỹ, tùy tiện vung lên cũng chính là kiếm kỹ đỉnh cao, thậm chí có thể nghiền thành khai thiên sao?"
Diệp Thu Bạch hơi sững sờ, không biết tại sao thanh y nam tử lại nói câu này, nghĩ ngợi rồi nói: "Tiên khí tràn đầy, tùy tiện vung lên là có thể đạt được hiệu quả của kiếm kỹ, tự nhiên không cần đến kiếm kỹ gia trì."
Thanh y nam tử cười nhạo một tiếng, "Bề ngoài thì có nghĩa là thế...
Nhưng, đó là vì những kiếm tu đạt đến đỉnh cao, sẽ không tốn nhiều thời gian suy nghĩ về kiếm kỹ nữa, mà chỉ đi nghiên cứu kiếm pháp, khi đó kiếm kỹ giống như đã vô dụng, vậy thì kiếm pháp là gì?"
Nghe đến đó, Diệp Thu Bạch hiểu ra.
Kiếm kỹ vốn là đem tiên khí thần khí trong cơ thể dung nhập vào trong kiếm, dùng tư thái mạnh hơn chém ra hình thức.
Nhưng một người đạt đến đỉnh phong, khi đó căn bản không cần kiếm kỹ cũng có thể đạt được hiệu quả tương tự.
Lúc này, kiếm pháp liền có vẻ trọng yếu hơn so với kiếm kỹ.
"Nếu hai kiếm tu đỉnh cao luận bàn, khi đó so chính là kiếm pháp, ai kiếm pháp tinh diệu hơn, người đó sẽ giành chiến thắng." Thanh y nam tử nhìn chằm chằm Diệp Thu Bạch, cười nói: "Tựa như vừa rồi, dù ta áp chế xuống cùng cảnh giới với ngươi, dù kiếm kỹ của ngươi càng cường đại hơn, nhưng dựa vào kiếm pháp, ta vẫn có thể nghiền ép ngươi."
Kiếm pháp là cơ sở.
Nhưng cũng là điểm cuối của mỗi một kiếm tu.
Trăm sông đổ về một biển.
Đến cuối cùng, so sánh chính là cơ sở của người đó tốt hơn.
Diệp Thu Bạch lần nữa chắp tay: "Đa tạ tiền bối chỉ giáo."
Thanh y nam tử gật đầu: "Xem ra ngươi hiểu được tầm quan trọng của kiếm pháp, có thể tỉnh ngộ cũng xem như không lãng phí cái thiên phú kinh người của ngươi. Nếu đã thế, tiếp theo ta sẽ không lưu thủ nữa, chuẩn sư đệ... Nếu như trong những lần công kích sau đó ngươi không thể nâng cao kiếm pháp, e là sẽ chỉ có con đường chết, cũng không thể nào kế thừa y bát của sư tôn."
Dứt lời.
Không chờ Diệp Thu Bạch nói, lần này thanh y nam tử không đợi Diệp Thu Bạch ra chiêu nữa, mà cầm kiếm ném đi, lập tức tay thuận nắm lấy chuôi, xông về phía Diệp Thu Bạch!
Lần này.
Diệp Thu Bạch nhìn quỹ tích công kích của thanh y nam tử, trăm chỗ sơ hở!
Nhưng mà...
Tuy nói trăm chỗ sơ hở, nhưng Diệp Thu Bạch lại không biết nên ra tay thế nào, nên công kích vào đâu.
Dường như bất kể công kích vào sơ hở nào, cũng sẽ khiến bản thân lộ sơ hở, để thanh y nam tử chớp thời cơ phản công!
Khác hoàn toàn so với tư thái phòng thủ trước đó!
Diệp Thu Bạch thấy thế, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lập tức nhắm mắt lại...
Có đôi khi, con mắt sẽ lừa dối một người.
Nhưng, tâm lại không.
=============
PS: Lúc đầu định đăng chương 6... Nhưng mà vẫn chỉ viết được năm chương đã bốn giờ sáng, không chịu nổi.
Chương 1788-1792, trừ hai chương giữ nguyên đổi mới ra, bù ba chương.
Còn thiếu chương 47:.
Mới một tháng, một lần nữa lấy lại trạng thái!
Bạn cần đăng nhập để bình luận