Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 781 - Sư huynh, ngươi nói tới chuyện nào?

. . . .

Ba tên trưởng lão lúc còn nhỏ là kiếm đồng của tổ sư sáng lập Thiên Kiếm Phong.

Sau khi tổ sư biến mất ba tên kiếm đồng vẫn luôn bảo hộ bội kiếm mà tổ sư lưu lại cho đến hôm nay.

Cho nên rất quen thuộc với hơi thở và kiếm đạo của chủ nhân.

Khoảnh khắc Diệp Thu Bạch bước vào cảnh giới Kiếm Tiên.

Hơi thở kiếm đạo phát ra mang đến cho ba người bọn hắn cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Loại này hơi thở bọn họ chỉ cảm nhận từ trong kiếm ý của chủ nhân.

Chẳng lẽ Diệp Thu Bạch đã hoàn toàn kế thừa y bát của chủ nhân sao?

Đi tới trước mặt ba tên trưởng lão, hắn cười hỏi:

Một tên trưởng lão nói:

Hiển nhiên ba người có y nghĩ giống nhau.

"Sao vãn bối không thấy Hoắc tiền bối đâu cả?"

Nghĩ đến đây.

Diệp Thu Bạch có chút kinh ngạc.

Đã như vậy thì Diệp Thu Bạch tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

"Tông chủ đã đến Vô tận hải vực trước."

Ba tên trưởng lão liếc nhìn nhau liếc, ngay sau đó ngưng trọng gật gật đầu.

Dù sao cũng là người duy nhất nhận được truyền thừa của chủ nhân.

"Ba vị tiền bối, gần đây có sự tình gì phát sinh không?"

Hoắc Chính Hành tới nơi đó làm gì chứ?

Lúc này, Diệp Thu Bạch đang co duỗi cánh tay hoạt động gân cốt.

"Là như thế này. . . . . ."

Vô tận hải vực?!

Nơi đó không phải nơi ngay cả cường giả Thiên Tiên cảnh đỉnh cũng có đi mà không có về sao?

Ba tên trưởng lão tiếp tục yên lặng ở trong chỗ tối tiến hành bảo hộ.

Ngay sau đó, hắn cũng thu được truyền âm của Hồng Anh.

Nếu như ngày thường, e là có biết bên trong Vô tận hải vực có trọng bảo cũng không ai có dũng khí đến xem một chút.

Diệp Thu Bạch cũng hiểu rõ đại khái.

Người có cảnh giới không cao cũng muốn tìm kiếm cơ duyên, đánh cược một trận.

Sau khi nghe một tên trưởng lão giải thích.

Còn những lão quái vật cùng với cường giả Thiên Tiên cảnh đỉnh thì lại muốn ở bên trong đó tìm đến phương pháp đột phá gông cùm xiềng xích.

Người cảnh giới cao hơn thì muốn khiến cảnh giới của mình trở nên càng cao hơn nữa.

Một bước lên trời!

Hắn không nghĩ tới mình chỉ bế quan trong thời gian ba mươi ngày ngắn ngủi mà toàn bộ giới vực trung vĩ độ liền có sự thay đổi long trời lở đất.

Nhưng hiện tại bởi vì gió lốc không gian thổi quét khắp Vô tận hải vực nên ma thú đều lui vào trong chỗ sâu.

Có thể nói nguy cơ đã được giải trừ hơn phân nửa.

Lúc này mới làm nhóm người tu đạo nối nhau tiến vào Vô tận hải vực.

Ngay lập tức nhích người tiến về Thánh Phù tông.

Vô tận hải vực có sức dụ hoặc quá lớn nên người người tu đạo đổ xô đến.

Hiện giờ ở các thế lực ở giới vực trung vĩ độ cũng có vẻ trống người, trên đường cái cũng vậy.

Tính mạng của Diệp Thu Bạch cực kỳ quan trọng với bọn họ, tuyệt đối không thể gặp chuyện bất trắc!. . . . . .

Đợi đến khi Diệp Thu Bạch tiến vào Thánh Phù tông.

Giờ phút này Thánh Phù tông cũng có vẻ trống vắng.

Gần như phân nửa các đê tử đã đi đến Vô tận hải vực.

Chỉ để lại một ít người phòng bị Vô Gian Luyện Ngục đánh lén.

Thời điểm Diệp Thu Bạch vào một góc sân nhanh chóng thấy được vài hình bóng quen thuộc.

Không khỏi cười khẽ một tiếng.

Hồng Anh, Ninh Trần Tâm, Thạch Sinh, Mộc Uyển Nhi, cùng với Tiểu Hắc đều đã tụ tập tại đây.

Trước ánh mắt chăm chú của năm người, Diệp Thu Bạch mỉm cười đến gần nói:

"Rốt cuộc chúng ta lại có thể kề vai chiến đấu."

Cảm giác bị mạo phạm.

Tiểu Hắc: ". . . . . ."

"Đến lúc đó lỡ như sư tôn bắt ta đi dạy Tiểu Hắc nấu cơm thì ta biết làm cái gì đây?!"

Ngươi lại quăng cho bao nhiêu cái nồi rồi hả?!"

"Còn chuyện nào nữa sao?!

Hoảng sợ nhìn chằm chằm Hồng Anh nói:

Khi nhìn đến nụ cười quỷ dị của Hồng Anh, sắc mặt Diệp Thu Bạch lập tức trở nên tái nhợt.

Giống như bị một tên cường giả đánh cho trọng thương gần chết vậy.

"Chẳng lẽ. . . . . . Sư muội, không phải ngươi. . . . . . Ngươi lại nói gì đó với sư tôn nữa chứ?"

Nhìn thấy biểu tình kinh hoảng của Diệp Thu Bạch.

Ngay cả Ninh Trần Tâm, Thạch Sinh cùng với Mộc Uyển Nhi Tiểu Hắc đều không khỏi cười thành tiếng.

Hồng Anh thì yêu kiều ngồi bắt chéo chân, một bàn tay đặt trên gối, một tay khác thì chống cằm, ngón tay gõ nhẹ vào gương mặt, cười cười nhìn Diệp Thu Bạch.

"Sư huynh, ngươi nói tới chuyện nào nha?"

Nói tới chuyện nào?

Diệp Thu Bạch như bị sét đánh, không nhịn được mà lùi lại vài bước.

Diệp Thu Bạch u oán nhìn về phía Hồng Anh.

Có thể không đề cập tới chuyện cõng nồi hay không?

Nhưng câu này của Hồng Anh giống như một chậu nước đá trực tiếp dội tan tâm tình nồng nhiệt của Diệp Thu Bạch, thân thể hắn không nhịn được mà run run. . . . . .

Tâm tình Diệp Thu Bạch vốn rất tốt khi nhìn thấy sư đệ sư muội.

"Kia cũng không thể để đại sư huynh cõng nồi không công nha?"

Hồng Anh cười cười nói:

Vì cái gì mà ăn cơm ta làm hoặc là dạy ta làm cơm đều trở thành một hình thức trừng phạt tàn khốc nhất Thảo Đường vậy chứ?

Tuy rằng nấu hơi cháy xíu.

Uy lực vụ nổ cũng không tính là quá lớn, chỉ làm hỏng mỗi phòng bếp.

Nhưng cũng không ảnh hưởng gì lớn, tóm lại vẫn có thể ăn đi?

Mấy người đùa giỡn một trận xong rồi.

Diệp Thu Bạch liền hỏi:

"Tiểu tử Mục Phù Sinh kia đâu?"

Hồng Anh trả lời:

"Không biết đang mân mê thứ gì, nhưng mà dựa theo tính cách cẩn thận của Mục sư đệ, e là không phải vật gì đơn giản."

Mấy người Diệp Thu Bạch cũng đồng cảm gật gật đầu.

Nếu đã quyết định muốn đi Vô tận hải vực.

Tuy rằng nguy cơ từ ma thú đã được giải trừ, nhưng ai mà biết còn có nguy cơ nào khác hay không?

Dù sao cũng là khu vực chưa được thăm dò.

Đồng thời phải đối mặt với sự cạnh tranh từ các thế lực khác.

Cùng với. . . . . . Căn cứ của Vô Gian Luyện Ngục là ở khu vực phía ngoài Vô tận hải vực. . . . . .

Gặp phải bọn họ chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Mục Phù Sinh tự nhiên cũng có thể nghĩ tới điểm này.

Nếu hắn quyết định muốn đi, như vậy với tính cách cẩn thận của mình tự nhiên sẽ phòng ngừa các tình huống bất lợi, tạo ra đường lui. . . . . . .

Trong Tàng Phù Tháp.

Phù triện nơi đây rất khác so với những phù triện bình thường.

Phù triện có thể tiến vào Tàng Phù Tháp không có loại nào mà không phải là phù triện hàng đầu của Thánh Phù tông.

Ngay cả tông chủ Thánh Phù Tông không có sự cho phép của ba vị thái thượng trưởng lão cũng không cách nào tiến vào trong này.

Mục Phù Sinh đã ở nơi đây suốt ba mươi ngày.

Hiện tại chung quanh hắn chỉ có bốn phù triện đang trôi nổi.

Nhưng mà Mục Phù Sinh lại không có đứng trước một phù triện nào, hắn đứng ở trung tâm.

Tuy rằng bốn phù triện này đều là phù triện Thiên Tiên đỉnh nhưng Mục Phù Sinh lại cảm thấy vẫn không đủ.

Không phải trước kia Thiên Tiên đỉnh cũng không có giết được Tề Sát Đạo kia sao?

Cho nên khi Tề Sát Đạo đặt tầm mắt lên trên người bọn họ hắn liền biết có học được bốn phù triện này cũng không thay đổi được gì.

Như vậy, Mục Phù Sinh liền nghĩ đến chuyện nên làm như thế nào mới có thể thuận lợi thoát đi khi bị Tề Sát Đạo theo dõi hoặc là gặp phải nguy cơ nào đó?

Đáp án rất đơn giản.

Giữ lại tinh hoa của bốn phù triện Thiên Tiên này và loại bỏ đi cặn bã.

Dung hợp với phù đạo của bản thân sáng tạo ra một loại phù triện đủ để chống lại Tề Sát Đạo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận