Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1572: Bắt giặc phải bắt vua trước.

Phượng Hoàng tộc có rất nhiều nhánh nhỏ.

Uyên Sồ, Nhạc Trạc, Thanh Loan, Thiên Nga, Hồng Hạc, ...

Thế nhưng mặc dù có nhiều nhánh, nhưng vương tộc trong Phượng Hoàng tộc chỉ có một.

Đó chính là Thần Hoàng.

Tuy rằng chỉ có một chút, nhưng dù sao bên trong cơ thể cũng có một chút huyết mạch Phượng Hoàng.

Hơn nữa còn là thế lực nhất lưu ở Ma Thú đại lục.

Đương nhiên Phượng Vương và một đám trưởng lão đã biết sự tồn tại của Thần Hoàng từ trong sách cổ.

Hình thái này, khí tức huyết mạch này...

Mặc dù đoán là bọn họ có lai lịch không tầm thương.

Phóng mắt ra toàn bộ Ma Thú đại lục, chỉ sợ cũng không có bất kỳ huyết mạch của tộc nào có thể áp chế được nàng.

Sao Lương huynh lại biến thành nữ? Hơn nữa còn trở thành Thần Hoàng rồi?

Thần Hoàng.

Tần Trạm ở bên dưới cũng là như thế, lúc hắn quỳ xuống, đồng thời trong lòng cũng nổi lên sóng to gió lớn.

Có thể làm cho một Thần Hoàng đi theo, vậy đến tột cùng thì thân phận của người kia đáng sợ đến mức nào chứ?

Không nghi ngờ gì nữa, đối phương có được huyết mạch Thần Hoàng thuần huyết chính thống nhất!

Cho dù là tứ đại thú tộc cũng không thể.

Tình huống này là như thế nào vậy?

Trong lúc nhất thời, ngoại trừ đại trưởng lão đã đạt đến Thần Minh cảnh lôi kiếp tầng thứ ba và Phượng Vương ra, những trưởng lão còn lại và tất cả các đệ tử đều không thể khống chế cơ thể được, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, thần phục bái kiến Hoàng Thiên.

Nhưng hắn không ngờ lại bất phàm đến thế...

Phượng Vương ngẩng đầu nhìn Thần Hoàng to lón tận trời mây kia.

Hứa Dạ Minh đứng sau lưng Hoàng Thiên nhìn Thần Hoàng thần thánh cao ngạo trước mặt, vừa kinh hãi vừa cười khổ trong lòng.

Đây không phải hư ảnh, cũng không phải huyễn tượng.

Mà nàng vẫn cứ luôn đi theo sau lưng người kia.

Giờ phút này.

Chẳng mấy chóc đã trực tiếp vượt qua khí tức của Phượng Vương.

"Coi như dù ngươi có được huyết mạch Thần Hoàng, nhưng chênh lệnh cảnh giới vẫn như cũ không thể nào có thể dễ dàng bù đắp." Phượng Vương cắn răng nói.

Đầu gối hắn nhẹ cong, quỳ một gối xuống trên không trung.

Không gian xung quanh hiện lên từng đợt gợn sóng, giống như mặt hồ đang bình lặng bị ném vào một viên đá, khơi dậy những gợn sóng rung động.

Chỉ sợ toàn bộ trên dưới Phượng Minh tông, cũng chỉ có tông chủ Quân Thần cảnh hậu kỳ xuất quan thì mới có thể đánh bại được người này.

Quanh thân lượn lờ Thần Hoàng Chi Hỏa, trên mỗi một sợi lông vũ đều có những kim sắc đường vân quấn quanh.

"Toàn tông nghe lệnh, sau này trên dưới tông môn, gặp Thần Hoàng đại nhân như gặp bản tọa."

Giữa không gian có một giọng nói già nua vô lực vang lên.

Đang lúc Phượng Vương định dùng ngọc bội truyền âm để thông tri cho tông chủ.

Lông vũ khẽ phất, biên độ gợn sóng không gian cũng càng mạnh dần lên, thậm chí có cảm giác như không gian sẽ bị phá nát!

"Bây giờ ngươi còn muốn lấy tính mạng của hắn không?"

Vẻ mặt của Phượng Vương rất khó coi, nhưng không nói gì được.

Cả cảnh giới và huyết mạch đều bị áp chế, vậy còn đánh thế nào?

Vừa dứt lời, khí tức của Hoàng Thiên đột nhiên tăng vọt!

Cơ thể Phượng Vương không ngừng run rẩy, cuối cùng không thể nào chống đỡ được nữa.

Dưới hai tầng áp chế là cảnh giới và huyết mạch.

Ngay cả Hoàng Thiên cũng ngẩn người trong giây lát, sau đó cười nói: "Bây giờ thì sao?"

Phượng Vương, đám trưởng lão và các đệ tử đều ngạc nhiên.

Đây là giọng nói của tông chủ.

Các trưởng lão hai mặt nhìn nhau.

Nhưng theo Phượng Vương không còn cố chống đỡ cơ thể, hai đầu gối quỳ trên không trung, hướng Hoàng Thiên nói: "Thuộc hạ tham kiến Thần Hoàng."

Thấy thế, những trưởng lão và đệ tử cũng làm theo, đồng thanh nói: "Tham kiến Thần Hoàng!"

Trong lúc nhất thời, âm thanh vang vọng toàn bộ trên dưới Phượng Minh sơn.

Nhưng âm thanh này không truyền xa mà bị một kết giới vô hình ngăn cản lại.

Vẻ mặt Hứa Dạ Minh tràn đầy thắc mắc.

Tình huống này là như thế nào?

"Chỉ cần bày cấm chế trong thần hồn bọn họ là được."

Đơn giản?

"Rất đơn giản."

Tông chủ Phượng Minh tông sững sờ, sau đó gật đầu nói: "Ta có thể hạ mệnh lệnh xuống. Nhưng dù sao hôm nay cũng đã có rất nhiều người trong tông chứng kiến chuyện này, không chắc có thể hoàn toàn bịt miệng hết tất cả hay không."

"Còn có một yêu cầu nữa. Trên dưới Phượng Minh tông không được tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài."

Lúc này, bên trong khôi lỗi truyền đến giọng nói sau khi biến đổi của Lục Trường Sinh.

Điều này khiến cho tông chủ Phượng Minh tông không còn bất kỳ tâm tư chiến đấu nào nữa.

Có thể âm thầm đi đến trước mặt lão mà lão không phát hiện ra, chắc hẳn thực lực của cỗ khôi lỗi này có thể dễ dàng đánh bại lão.

Càng đừng nói đến người đứng sau điều khiển khôi lỗi...

Không thể không nói, tông chủ Phượng Minh tông cũng là người biết điều.

Huống hồ làm thế cũng không tính là thiệt thòi, dù sao cũng là người theo lệnh của người có huyết mạch Thần Hoàng thuần khiết.

Người như vậy, sau này thành tựu sẽ không thể coi thường.

Phượng Minh tông nghe theo lệnh nàng, có lẽ sẽ thực sự có cơ hội thức tỉnh huyết mạch.

Đương nhiên...

Trong lòng vẫn có một chút không cam tâm, dù sao lão cũng đã ngồi trên vị trí tông chủ này bao nhiêu năm rồi.

Cho đến khi khôi lỗi phát ra âm thanh thì tông chủ Phượng Minh tông mới nhận ra khôi lỗi đã tới gần mình đến như vậy.

Lúc trước cỗ khôi lỗi này đã đi vào trong động phủ của lão mà lão không hề hay biết. Cỗ khôi lỗi cứ thế mà xuyên qua tầng tầng trận pháp, lặng yên không tiếng động đi đến trước mặt lão.

Tông chủ của Phượng Minh tông đang khoanh chân ngồi trên Niết Bàn Chi Hỏa, vẻ mặt ngưng trọng nhìn khôi lỗi trước mắt, nói: "Tiền bối, đã làm theo lời ngươi nói."

Lúc này, trong động phủ trên đỉnh Phượng Minh sơn.

Chỉ có Hoàng Thiên biết, hư ảnh Thần Hoàng dần tiêu tán, quay đầu nhìn về phía đỉnh núi Phượng Minh sơn, khẽ cười nói: "Xem ra bên kia đã xong rồi."...

Cho dù là Thần Hoàng, nhưng cũng không đến nỗi khiến cho toàn bộ tông môn thần phục nhanh như vậy chứ.

Nghe vậy, vẻ mặt của tông chủ Phượng Minh tông trầm xuống, lập tức lắc đầu nói: "Ai có thể tình nguyên để người khác hạ cấm chế trong thần hồn của mình chứ."

"Không tình nguyện cũng phải chấp nhận." Lục Trường Sinh kiên quyết nói.

"Đương nhiên cấm chế này ta sẽ đích thân bày ra, trong đó cũng bao gồm cả ngươi."

Sắc mặt tông chủ Phượng Minh tông đại biến: "Cái này không..."

Thế nhưng lời còn chưa nói hết, liền trông thấy trong đôi mắt của khôi lỗi trước mắt lão lóe lên một luồng hồng quang.

Trong luồng hồng quang này còn ẩn chứa sát khí lạnh băng đáng sợ.

Lão ta nuốt hai chữ "không thể" cuối cùng trở vào trong họng.

Lục Trường Sinh cười nói: "Mới nghĩ ngươi là người biết đầu, sao bây giờ lại thiển cận như thế?"

"Nếu như không phải cảm thấy các ngươi còn có chút hữu dụng, có thể tạo thuận lợi cho ta ở Ma Thú đại lục, đồng thời còn có một chút liên kết huyết mạch với Hoàng Thiên, các ngươi cho rằng chỉ hạ một cái cấm chế đơn giản thế thôi sao?"

Trái tim của tông chủ Phượng Minh tông run lên.

"Đương nhiên ngươi từ chối cũng không quan trọng. Như vậy ta cũng bớt phiền phải mất thời gian hạ cấm chế."

Sau đó khôi lỗi tiến lên trước một bước.

Thấy vậy, trong lòng tông chủ Phượng Minh tông thầm cười khổ, thở dài nói: "Ta hiểu rồi, ta sẽ làm theo."

Lúc này khôi lỗi mới đứng lại.

Rồi điểm ra một ngón tay vào mi tâm của tông chủ Phượng Minh tông, gieo cấm chế vào.

Sau đó quay người rời đi.

Chỉ để lại một câu nói.

"À đúng rồi."

"Cũng không được có ý đồ xấu nào với Hứa Dạ Minh, hắn là đệ tử của ta."

Tông chủ Phượng Minh tông gật đầu.

Thế nhưng khi lão cúi đầu xuống thì lại nhìn thấy trước mặt mình có một cái bình ngọc.

Cầm cái bình lên mở ra xem, trong đó có một viên đan dược màu đỏ rực, ẩn chứa khí tức huyền diệu vô tận!

"Viên đan dược đó có lẽ sẽ giải quyết được khốn cảnh hiện tại của ngươi."

Nghe được lời đó, vẻ mặt của tông chủ Phượng Minh tông tràn đầy vui mừng, chắp tay với bên ngoài động phủ, nói:

"Đa tạ tiền bối. Chuyện tiền bối yêu cầu, tông ta nhất định nhớ kỹ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận