Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 749 - Khác biệt giữa quái vật và phàm nhân

. . . .

"Nha, sư tôn thông suốt rồi?"

Khi Mộc Uyển Nhi kinh ngạc hô lên.

Bất kể là Hồng Anh, Thạch Sinh hoặc là Ninh Trần Tâm đều bày ra sắc mặt cổ quái nhìn về phía Hoàng Thiên.

Giống như nhìn thấy thứ gì khó có thể tin vậy.

Bởi vì sư tôn Lục Trường Sinh là người thế nào?

Một người cho rằng hồng nhan họa thủy.

Coi nữ nhân là hồng phấn khô lâu.

Bên trong Trường Sinh giới, ở Thảo Đường.

Lục Trường Sinh thì dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía đám người Hồng Anh, nói:

Phải nói là một nam nhân không những không có bất kỳ hứng thú với nữ nhân mà còn coi nữ nhân là một nhân tố cực kỳ nguy hiểm, trốn đều trốn không kịp!

Hoàng Thiên đỏ mặt bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Một thẳng nam sắt thép vạn năm.

Sư tôn các ngươi đã khai khiếu tất cả những khiếu cần khai rồi!"

Hết thảy đều nhận định là phiền toái!

"Vừa trở về phát điên gì đó?

Không đúng.

Có thể không trêu chọc liền không trêu chọc, dù cho người ta chủ động dâng tới miệng cũng sẽ tát một cái chứng minh sự trong sạch.

Thế mà có thêm một nữ tử tuyệt sắc thế này?

Hồng Anh đưa tay che miệng, ho nhẹ một tiếng:

Nhưng hiện giờ ở trước mắt bọn họ là gì đây?

"Khụ khụ, sư tôn, vị này, chúng ta nên gọi là gì?"

Cái gì mà ta thông suốt rồi?

"Còn nữa, ánh mắt này của các ngươi có ý gì đây?"

"Đừng gọi bậy, còn không có thành. . . . . . A không, ta cũng không phải là sư mẫu của các ngươi."

Sắc mặt Hoàng Thiên càng đỏ hơn, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy đỉnh đầu Hoàng Thiên có khói đang chậm rãi bốc lên. . . . . .

Còn nói ta là thẳng nam gì đó?

"Sư mẫu tốt."

Lục Trường Sinh càng chấn động hơn, kinh hoảng nhìn sang Hoàng Thiên.

Thạch Sinh thì có chút khờ khạo, lại trực tiếp cúi người với Hoàng Thiên, cung kính nói:

Hình tượng này không phù hợp với một Thần Hoàng đâu nha!

Sao mà mặt đỏ chót vậy?

Không phải chứ đại tỷ, ngươi sao thế này?

Nghe đến đây.

Ta không phải thẳng nam gì đó, chuyện nam nữ cũng biết nhưng đôi khi dù có biết cũng muốn làm bộ không biết mà thôi!

Lỡ như mình để ý tới, đối phương càng quấn lấy chính mình thì làm sao bây giờ?

Nhưng mà nghe Hoàng Thiên nói xong.

Ngay sau đó, Hoàng Thiên nhìn về phía mấy người Hồng Anh nói:

Còn nói mình rốt cuộc thông suốt nữa?

Tức khắc cảm thấy chấn động, ánh mắt tràn ngập sự khó tin nhìn Thạch Sinh, đã hiểu vì sao mấy tên đệ tử này lại có biểu cảm vậy rồi.

Khi Lục Trường Sinh nghe được lời Thạch Sinh nói.

Không phải Thần Hoàng nên khí phách một chút, cao lãnh một chút sao?

Bộ dạng của ngươi có khác gì tiểu cô nương nhà bên đâu?

Còn có. . . . . . Cái gì mà không có thành?

Lục Trường Sinh lập tức lui về phía sau vài bước, cách xa Hoàng Thiên một khoảng.

Hai tay ôm ngực, trên mặt tràn ngập sợ hãi.

Không phải chứ, ý ngươi là thật hay hay giả đó?

Nhìn động tác của Lục Trường Sinh.

Da mặt Hoàng Thiên co rút.

Hồng Anh và Mộc Uyển Nhi thì liếc mắt nhìn nhau một cái.

Lục Trường Sinh hỏi:

Hiểu lầm đã được giải trừ.

Lúc này bốn người Hồng Anh mới biết được thì ra Hoàng Thiên chính là chim nhỏ lúc trước!

Ngay sau đó Lục Trường Sinh cũng giới thiệu Hoàng Thiên.

Mộc Uyển Nhi thì khóc lóc.

Thạch Sinh cảm thấy khó hiểu.

Hồng Anh cũng là bất đắc dĩ thở dài, nói:

"Đi thôi, chạy cũng chạy không thoát, huống hồ đại sư huynh cũng không ở nơi này, sư tỷ cũng không thể giúp ngươi ném nồi cho hắn."

Ở giới vực trung vĩ độ xa xa, Diệp Thu Bạch mới tỉnh lại từ trong tu luyện liền hắt xì một cái.

Cảm thấy toàn thân đều có một cổ ác hàn.

Ngay sau đó nhìn về phía Lãnh Hồn Bạch Diễm màu trắng giữa hai chân mày Mục Phù Sinh.

Thầm nghĩ.

Hồn hỏa của Mục sư đệ thật sự huyền diệu, chỉ mới phóng xuất ra thôi mà đã khiến cho ta có cảm giác này. . . . . . . . . . . .

Trải qua một nén nhang nghe Lục Trường Sinh giáo dục.

Mộc Uyển Nhi cùng Thạch Sinh thành thành thật thật ngồi quỳ trên mặt đất, trên đầu có cục u.

"Hồng Anh tỷ. . . . . ."

Thạch Sinh thì ngoan ngoãn chạy tới, còn Mộc Uyển Nhi thì tái mặt, trốn đến phía sau Hồng Anh, bĩu môi nói:

Khi hai người nhìn thấy nụ cười này.

Ngay sau đó Lục Trường Sinh ngoắc ngoắc tay với Mộc Uyển Nhi và Thạch Sinh, nở nụ cười đầy "Hiền lành".

Vẫn là thẳng nam sắt thép kia. . . . . .

Không đúng, sư tôn vẫn là sư tôn nha.

"Làm xong chuyện cần làm rồi?"

Hồng Anh cười gật gật đầu, nói:

"Có thể, đã chiếm lĩnh tất cả giới vực có người tu đạo ở giới vực vĩ độ thấp."

"Sau khi dung hợp với Thiên Đạo của những giới vực đó, cảnh giới của ta cũng đã đạt tới nửa bước Địa Tiên."

Bên trong giới vực vĩ độ thấp, Thiên Đạo của một ít giới vực cũng không có quá mức cường đại.

Giới vực chi tâm ẩn chứa lực lượng có thể giúp cho Hồng Anh đạt tới cảnh giới này cũng coi như vượt quá ngoài ý liệu rồi.

Rốt cuộc mỗi một giới vực đều có hạn mức cao nhất.

Giới vực chi tâm chính là hạn mức cao nhất của một giới vực.

Lục Trường Sinh khẽ gật đầu, lại nhìn về phía Ninh Trần Tâm:

"Trần Tâm thế nào?"

Ninh Trần Tâm nho nhã mỉm cười, nói:

"Còn tốt, chỉ là truyền đạo cần có thời gian, đệ tử đã phái người Thư Trai đi truyền đạo."

"Hơn nữa có sự trợ giúp của sư tỷ nên cũng rất thuận lợi."

Hồng Anh cười cười, xen mồm nói:

"Trước đó ta có luận bàn với Ninh sư đệ, thực lực của hắn đã không thấp hơn ta."

Không đợi Lục Trường Sinh dò hỏi.

Thạch Sinh ngồi quỳ trên mặt đất cũng mở miệng nói:

"Trên đường tìm được mấy chỗ tu luyện tinh thần chi lực, sau khi hấp thu ta cũng đạt tới Địa Tiên cảnh sơ kỳ."

Phía trước, Thạch Sinh được Lục Trường Sinh trợ giúp cô đọng ra viên Tinh thần tinh phách thứ chín.

Cũng chính là thứ mà ngay cả người sáng tạo ra Hỗn Độn Tinh Thần Lục cũng không thể cô đọng ra.

Khi đó Thạch Sinh đã đạt tới Trọc Tiên cảnh đỉnh.

Lục Trường Sinh lại hận rèn sắt không thành thép nói:

"Có phải ngươi lười biếng hay không hả?

Sao mà mới đột phá một cái cảnh giới?

Ngươi nhìn xem sư huynh sư tỷ của mình đi!"

Thạch Sinh gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:

"Sư tôn, về sau ta sẽ càng nỗ lực tu luyện nhiều hơn."

Liễu Tự Như thấy cảnh này mà cạn lời.

Mới qua thời gian bao lâu đâu, từ Trọc Tiên cảnh đỉnh đột phá tới Địa Tiên cảnh.

Đặt ở bên trong những thế lực hàng đầu kia, chắc chắn sẽ được coi như bảo vật, được nâng niu trong bàn tay nha!

Nhưng tới miệng Lục Trường Sinh lại biến thành lười biếng tu luyện?

Phải biết rằng muốn đột phá từ Trọc Tiên cảnh đến Địa Tiên cảnh không ít khó khăn.

Yêu cầu tốn một thời gian dài.

Giữa tiên cảnh và phàm cảnh có một ngưỡng cửa thật lớn.

Sau khi tới tiên cảnh thì tốc độ đột phá cảnh giới cũng sẽ không nhanh chóng giống trước kia nữa.

Nhưng mà nhớ tới sự biến thái của Lục Trường Sinh cùng với những đệ tử khác.

Liễu Tự Như cũng an ủi chính mình:

"Thôi, trong mắt quái vật, người phàm như chúng ta vốn khác biệt nha. . . . . ."

Trình độ luyên đan của Mộc Uyển Nhi cũng được tăng lên rất nhiều.

Tuy rằng cảnh giới không cao nhưng mà tốc độ luyện đan và phẩm chất đan dược đều được tăng cao.

Sau khi biết tình huống các đệ tử xong, Lục Trường Sinh suy nghĩ gì đó rồi nhìn về phía Hồng Anh nói:

"Tuy rằng ngươi đã dung nhập Thiên Đạo cùng với giới vực chi tâm của các giới vực vào bên trong cơ thể."

"Nhưng mà những lực lượng này cũng không có hoàn toàn dung hợp, vẫn còn phân tán khắp cơ thể ngươi."

Với nhãn lực của Lục Trường Sinh tự nhiên liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tình trạng của Hồng Anh.

Lục Trường Sinh đứng dậy nói:

"Trước không nói chuyện khác, cứ chỉnh hợp giới vực chi lực xong hết rồi tính tiếp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận