Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1606: Kỹ thuật vẽ bánh của nhà ai mạnh hơn?

(*) Chỉ những hứa hẹn, kế hoạch hoặc dự định nghe có vẻ hấp dẫn và tốt đẹp nhưng thực tế không thể thực hiện được hoặc không có khả năng trở thành hiện thực.

Vốn dĩ chiến lực cao tầng của Thất tinh Bạch Hổ tộc và Kỳ Lân tộc ngang nhau.

Cũng vì vậy nên Thất tinh Bạch Hổ mới xếp hạng hai trong thế lực của tứ đại thú tộc.

Thế nhưng trong một cuộc chiến tranh xảy ra vào bốn ngàn năm trước, vì một bí cảnh mà tứ đại thú tộc đã hỗn chiến với nhau. Cuối cùng lão tổ của hai bên Thất tinh Bạch Hổ tộc và Kỳ Lân tộc chiến đấu kịch liệt suốt bảy ngày bảy đêm.

Kết quả, lão tổ Kỳ Lân tộc đã chiến thắng, còn lão tổ của Thất tinh Bạch Hổ tộc thì bị thương đến căn nguyên.

Mấy ngày sau thì thân tử đạo tiêu do thương thế quá nặng.

Gần như mọi người trong tứ đại thú tộc đều biết chuyện này.

Cho nên Thất tinh Bạch Hổ tộc cũng chỉ có thể đứng ngang hàng với Tất Phương tộc và Cùng Kỳ tộc, không còn năng lực chống lại Kỳ Lân tộc nữa.

Vừa dứt lời, từ chính giữa, thác nước đã tách ra hai bên, để lộ ra một động phủ bị trận pháp kết giới ngăn cách.

Lão tổ ra khỏi động phủ, đi đến trước mặt Lục Trường Sinh, tộc trưởng còn muốn nói gì đó nhưng bị lão giả phất tay ra hiệu không cần lo lắng.

Lục Trường Sinh không để ý đến những người xung quanh đang khiếp sợ, hắn nhìn về phía thác nước, cười nói: "Ra nói chuyện?"

Chỉ là lão giả này hoàn toàn không có huyết khí nồng đậm dày đặc như các tộc nhân Thất tinh Bạch Hổ tộc khác. Ngược lại dáng vẻ rất nặng nề như có một sợi tử khí quấn quanh người, đã gần đất xa trời.

Lão tổ của Thất tinh Bạch Hổ tộc vậy mà chưa chết?

Đúng thế.

Thế nhưng vào khoảnh khắc giọng nói già nua kia vang lên từ trong thác nước.

Lúc này tộc trưởng mới ngậm miệng lại, đứng bên cạnh lão tổ đỡ thân thể yếu ớt kia lên, hung hăng nhìn chằm chằm vào Lục Trường Sinh.

Tin tức này quá mức quan trọng.

Tộc nhân của Thất tinh Bạch Hổ tộc, Tất Viêm của Tất Phương tộc, Tuần Lưu của Cùng Kỳ tộc và Kỳ Ngộ đều có vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Bên trong động phủ, theo tiếng bước chân chậm chạp tiến đến gần, một lão giả chống trượng, thân hình còng xuống, mặt mũi nhăn nheo dần dần xuất hiện trước cửa động.

Lão tổ cũng gật đầu nói: "Các hạ nói phải, chỉ là không biết rốt cuộc thì các hạ muốn cái gì? Với thực lực của ngươi, căn bản không cần làm loại chuyện phí sức mà không có kết quả như cai quản toàn bộ Ma Thú đại lục."

Sắc mặt tộc trưởng âm trầm, nói: "Lão tổ, tuyệt đối không được!"

Muốn cai quản toàn bộ Ma Thú đại lục thì phải trả một cái giá rất đắt.

Lục Trường Sinh nhún vai nói: "Không cần phải cảnh giác như vậy, nếu như ta thật sự muốn ra tay thì cần vòng vo mất thời gian như thế sao?"

Nếu quả thật Lục Trường Sinh có sát tâm thì tộc trưởng Thất tinh Bạch Hổ tộc đã sớm chết rồi.

Lục Trường Sinh thở dài, quay đầu nhìn sang Hứa Dạ Minh, nói: "Sau này tiểu tử ngươi mà không hiếu thuận tốt với sư tôn ta đây thì ta sẽ khiến cho cái mông của ngươi không thể kề sát đất được nữa! Đến lúc đó đừng mơ đổi tư thế khác!"

Lục Trường Sinh gật đầu: "Ta hiểu."

"Khụ khụ!"

Đây chính là một trong các đại giới, dù dùng thực lực trấn áp nhưng đối với thú tộc trời sinh kiêu ngạo, nếu như bị trấn áp bởi cùng chủng tộc thì còn có thể cúi đầu, tuy nhiên Lục Trường Sinh lại là Nhân tộc!

Sau khi cảm nhận một lúc, hắn nói: "Ta có thể chữa trị thương thế của ngươi."

"Huống chi không chỉ có Thất tinh Bạch Hổ tộc ta, mà những thú tộc khác cũng sẽ không dễ dàng đồng ý, chắc ngươi cũng biết rõ điều này đi?"

Nhưng sau đó hắn lại nhíu mày nghi ngờ, nói: "Ta mất hơn ngàn năm đi đến khắp Ma Thú đại lục và Thương Huyền đại lục mà cũng không tìm được biện pháp, ngươi có thể?"

Tộc trưởng Bạch Hổ cũng vui mừng nói: "Thật sao?"

Hai mắt lão tổ sáng lên.

Nếu không có lợi ích nào khiến bọn họ lay động, chỉ sợ thà chết cũng không chịu khuất phục.

Theo một tiếng ho khan của Bạch Hổ lão tổ, lúc này Lục Trường Sinh mới quay đầu đi đến trước mặt lão tổ.

Ánh mắt tộc trưởng Thất tinh Bạch Hổ tộc căng thẳng, vội vàng muốn tiến lên ngăn Lục Trường Sinh lại thì nghe lão tổ nói: "Không sao."

Trong ánh mắt lo lắng của mọi người, Lục Trường Sinh vươn tay đặt lên vai lão tổ.

"Cho nên ngươi có thể mang đến cái gì cho chúng ta?" Lão tổ hỏi.

Tiểu Hắc vỗ vai Hứa Dạ Minh, nói: "Không sao đâu, quen dần là được rồi."

Mặc dù hắn rất cảm động với những gì sư tôn làm cho mình, nhưng sao câu nói kia của sư tôn lại khiến hắn cảm thấy có chút bất lực?

Hứa Dạ Minh: "???"

"Ngươi giỏi thì ngươi lên đi." Lục Trường Sinh phản bác.

Tộc trưởng Thất tinh Bạch Hổ tộc siết chặt nắm tay.

"Nhưng nếu chỉ như vậy thì còn chưa đủ để thuyết phục Thất tinh Bạch Hổ tộc ta."

Sau một thoáng bất ngờ ngắn ngủi trôi qua, lão tổ lắc đầu nói: "Dù sao cũng không thể vì một mình lão hủ mà vứt bỏ toàn bộ kiêu ngạo của Thất tinh Bạch Hổ tộc được."

Lục Trường Sinh nhíu mày: "Kiêu ngạo? Trong mắt ta, có đôi khi kiêu ngạo là có thể cúi đầu để đổi lấy càng nhiều lợi ích hơn."

"Ngươi nhìn thấu rất rõ ràng."

Lão tổ không phản bác, nói tiếp: "Bằng sự kiêu ngạo của Thất tinh Bạch Hổ tộc chúng ta, chắc sẽ có nhiều lợi thế thương lượng đúng không?"

Lục Trường Sinh không trả lời.

Hắn thoáng nhìn xung quanh sau đó phất tay bày ra trận pháp, tạo một kết giới ngăn cách.

"Chỉ cần các ngươi làm việc cho hắn, như vậy cũng tương đương với làm việc cho ta."

Lục Trường Sinh nhún vai nói: "Mặc kệ có ngươi có tin hay không, đại khái là đại kiếp Lục giới sẽ do những tên đệ tử này của ta chủ đạo. Mà cai quản Ma Thú đại lục cũng là vì tên tiểu tử thối Hứa Dạ Minh kia."

"Nhưng mà... Cho dù là như vậy, ngươi định làm gì?"

Nói đến đây, lão tổ nhìn thoáng qua Hứa Dạ Minh đang ở ngoài trận pháp.

"Còn có Sơn Hải Kinh..."

"Cùng với Ma Thú đại lục chúng ta đôi lúc sẽ phát sinh bạo động, hoặc các loại bí cảnh truyền thừa."

Tộc trưởng ngạc nhiên.

Biểu cảm của lão tổ thì không quá kinh ngạc, nhưng sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

"Ừm? Ngươi biết?" Nhìn thấy dáng vẻ này của lão, Lục Trường Sinh hỏi.

Lão tổ khẽ gật đầu: "Đến cảnh giới như ta, có thể ít nhiều cảm nhận được vài thứ trong cõi u minh."

"Trong một thời đại, khi sắp đến thời điểm phát sinh đại kiếp thì thường sẽ có dấu hiệu, đây chính là quy luật tự nhiên."

"Trong những ngày này, ở Thương Huyền đại lục cho dù là Phật tử xuất thế hay Phật môn giải tán..."

Không đợi lão tổ nói xong, Lục Trường Sinh đã ồ lên một tiếng, nói: "A, đó là đệ tử của ta làm."

Lão tổ: "..."

Lão nhìn Lục Trường Sinh một lúc rồi nói tiếp: "Hay là thiên chi kiêu tử của các cổ gia tộc và tông môn ẩn thế lần lượt xuất hiện."

Đại kiếp Lục giới?

Để đảm bảo an toàn, dù đã có kết giới trận pháp ngăn cách, Lục Trường Sinh vẫn chọn truyền âm nói: "Đại kiếp Lục giới sắp tới."

Cho dù là những người có tạo nghệ trận pháp cao nhất ở Thương Huyền đại lục cũng không thể tùy tay tạo ra trận pháp kết giới ngăn cách có cấp bậc như thế này được.

Nhìn thấy vậy, vẻ mặt của lão tổ và tộc trưởng đều biến sắc.

Người bên ngoài tuyệt đối không nghe được động tĩnh gì bên trong.

Bao phủ lão tộc và tộc trưởng Thất tinh Bạch Hổ tộc bên trong.

"Đầu tiên, sau này một nhóm người trong tộc các ngươi sẽ có thể đổi tinh huyết thành huyết mạch tinh thuần chính thống nhất."

"Tiếp đó, trong đại kiếp, ta cam đoan tộc các ngươi sẽ không bị diệt vong, vẫn có thể giữ được thế lực sau đại kiếp. Bình thường đối với các thế lực sống sót sau đại kiếp, các ngươi cũng hiểu có nghĩa là gì rồi chứ?"

"Còn có, ví dụ như thực lực... Đan dược... Trận pháp." Lục Trường Sinh thoăn thoắt nói một tràng.

Quả thật không để cho lão tổ và tộc trưởng có cơ hội chen miệng vào, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Lục Trường Sinh, trong mắt hiện lên kích động điên cuồng, trong lòng đã dao động mãnh liệt...

Đúng thế.

Tu tiên giới so với địa cầu mà nói.

Cho dù là thực lực hay tuổi thọ, hay nhan sắc mỹ nhân các loại đều vượt xa địa cầu.

Nhưng chỉ có duy nhất một điều... Là không thể bì nổi với địa cầu.

Đó chính là kỹ thuật vẽ bánh nha!

Huống chi Lục Trường Sinh còn đến từ một quốc gia phương đông nào đó với nhiều sức mạnh thần bí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận