Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 260 - Thì ra ta trâu bò như vậy?

Giới vực chi lực.

Lợi dụng toàn bộ lực lượng của giới vực.

Cũng chính là lực lượng từ giới vực chi tâm.

Mượn dùng linh lực cường đại ẩn chứa bên trong phóng thích thủ đoạn sát phạt cực mạnh.

Mỗi một lần sử dụng lực lượng giới vực đều sẽ tiêu hao rất nhiều lực lượng của giới vực chi tâm.

Đây vốn là thủ đoạn chuẩn bị dùng để thu phục giới vực chi tâm của Man hoang giới vực.

Hiện giờ không thể không dùng ở chỗ này.

Nếu không dùng thì e là tám người Khổng Giang Hàn sẽ vĩnh viễn lưu lại nơi này!

Tám người Khổng Giang Hàn liếc nha rồi gật gật đầu.

Cỗ linh khí này to lớn hơn linh khí mà cường giả Đế cảnh phóng thích không biết bao nhiêu lần!

Kế tiếp còn có ba trận pháp sát phạt nữa.

Có một loại linh khí bàng bạc, cực kỳ huyền điệu tràn ra từ trên người bọn họ.

Bảy người còn lại cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.

Giới vực chi tâm bị nàng thu phục.

Nếu tánh mạng không còn, cần gì nói đến kế hoạch lúc sau nữa?

Giới vực chi tâm của Thiên Linh giới vực có cấp bậc cao hơn giới vực chi tâm của Man hoang giới vực không ít.

Đúng thật, giờ đây bọn họ đã dùng hết thủ đoạn mà mình cất giấu mới chống đỡ được một sát trận của đối phương thôi.

Dù kế hoạch thành công mà không còn mạng cũng chẳng ý nghĩa?

Cả đám không do dự nữa, đồng thời giang hai tay ra.

Ngay cả người Thiên Linh giới vực đứng xa xa quan sát mấy người Khổng Giang Hàn nhìn thấy một màn này cũng đổi sắc!

Còn có Xích dương chi hỏa cuồn cuộn đang dọc theo Kiến mộc lan càn quét đám bọn họ.

Đã tới mức phải sử dụng giới vực chi tâm sao...

Sắc mặt Hồng Anh cũng trở nên nghiêm trọng.

Tự nhiên nàng cũng biết cách vận dụng lực lượng của giới vực chi tâm phóng xuất ra một ít đạo pháp siêu cường.

Xích dương chi hỏa theo gió lốc quét đến!

Bây giờ tự nhiên là phần thắng nghiêng về hướng Man hoang giới vực rồi...

Biến thành một thanh trường kiếm thật lớn!

Xem ra tình thế đang chậm rãi có sự thay đổi...

Ta đã nói mà.

Trong đó, sắc mặt đại trưởng lão Thiên Linh tông trở nên nghiêm trọng.

Lục Trường Sinh quyết đoán khởi động hai sát trận còn lại!

Vì phòng ngừa đối phương còn có chuẩn bị gì ở phía sau.

Chắc chắn còn giữ lại tuyệt chiêu gì đó.

Cán cân thắng lợi vốn nghiêng hướng về phía bọn họ, cũng bởi vì sự xuất hiện của Lục Trường Sinh mà không ngừng lật ngược lại!

Lấy Khổng Giang Hàn làm chủ đạo, thanh trưởng kiếm bỗng nhiên chém thẳng về phía cơn lốc Xích dương chi hỏa.

Không gian nơi thân kiếm xẹt qua xuất hiện một khe nứt thật to!

Lục Trường Sinh thấy cảnh này cười lạnh một tiếng.

Lúc này.

Linh khí bàng bạc phát ra từ thân thể mấy người bắt đầu dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được hội tụ thành hình!

Tức khắc.

Đám người Khổng Giang Hàn cũng đồng thời hét to: "Giới vực chi lực!"

Vân Hà Phúc Hải trận!

Từng cơn sóng biển ngập trời đột nhiên hiện lên, cuồn cuộn tràn tới tám người Khổng Giang Hàn, muốn nhấn chìm bọ họ.

Cùng lúc đó.

Chỗ không gian bị phong tỏa có một hơi cực kỳ không ổn định xuất hiện, bắt đầu dao động quanh thân đám người Khổng Giang Hàn...

Mẹ nó!

Không nói võ đức!

Sắc mặt tám người Khổng Giang Hàn đều biến đổi, có sự kinh ngạc và hoảng hốt!

Không chút nghĩ ngợi, bọn họ lại vận dụng lực lượng giới vực lần thứ hai, quanh thân lại có từng tầng phòng hộ hình thành!

Trong lúc nhất thời.

Sau đó bị dư ba từ cơn sóng mãnh liệt ép thành bột mịn!

Thi cốt dưới lớp băng bắt đầu lộ ra.

Băng tuyết trên nguyên ở cực bắc Bắc Vực nhanh chóng tan ra!

Hoang mạc Nam Vực bắt đầu sụp xuống.

Toàn bộ Man hoang giới vực đều xảy ra động đất!

Đất rung núi chuyển!

Tất cả đều gian nan chống cự lại cỗ dư ba này!

Mà bên kia.

Chỗ không gian phong tỏa chỗ.

Sóng biển ngập trời bỗng nhiên dập về phía tám người Khổng Giang Hàn.

Nhấn chìm tám tên cường giả Đế cảnh này!

Đồng thời.

Cỗ hơi thở không ổn định kia cũng ầm ầm bùng nổ.

Giờ khắc này.

Trời sập đất lún!

Phía dưới, bốn người Hồng Anh liên thủ quốc sư, Cửu Thiên Bộ cùng với đông đảo cường giả Hư Thần cảnh phóng thích linh khí, khởi động lá chắn phòng ngự.

Giống như có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào.

Thiên lộ vốn đã tổn hại rách nát bắt đầu rung động trong khoảnh khắc này!

Không gian không ngừng sụp đổ.

Hỏa xà bắn tung tóe trong hư không.

Thanh trường kiếm to lớn kia đã ầm ầm va chạm với Xích dương chi hỏa ngập trời.

Phật sơn Tây Vực cũng bắt đầu sụp đổ!

Dưới sự bảo vệ của hộ trận Phật môn mới miễn cưỡng không có hoàn toàn sụp đổ!

Địa hình Đông Vực cũng đã có sự biến hóa rất lớn!

Lần va chạm này khiến tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía thiên lộ.

Đây rốt cuộc là va chạm cấp bậc gì?

Dư ba từ vụ va chạm thể ảnh hưởng đến toàn bộ Man hoang giới vực, tác động quá lớn.

Đám người Hồng Anh cũng nhìn nhau.

Hình như... Một mình sư tôn đã có thể giải quyết rồi.

Căn bản không cần bọn họ ra tay...

Người Thiên Linh giới vực cũng nhìn chằm chằm khu vực va chạm.

Bọn họ bị một cỗ hơi thở cường đại che lấp tầm nhìn, cảm giác cho nên căn bản không có cách nào cảm giác được hơi thở của tám người Khổng Giang Hàn!

Không thể nào...

Sẽ không ngã xuống như vậy chứ?

Nhưng mà với uy thế này thì thật sự có khả năng...

Lục Trường Sinh cũng nhìn chằm chằm chỗ nổ mạnh.

Hắn suy nghĩ.

Có nên nhân lúc này bổ thêm một phát hay không?

Lỡ như đối phương lông tóc không tổn hao gì, không phải là sẽ uổng phí sức lực sao?

Nhưng mà trong lúc Lục Trường Sinh sinh suy nghĩ chuyện mà không ai nghĩ tới này thì trung tâm chỗ nổ mạnh bắt đầu lộ ra.

Xích dương chi hỏa và thanh trường kiếm to lớn đã triệt tiêu lẫn nhau.

Kiến mộc bị trận pháp không gian làm nổ tung.

Sóng biển cũng biến mất rồi.

Không gian chung quanh khu vực này đều bị đánh nát.

Có hắc động hình thành.

Vô số không gian loạn lưu không ngừng từ trong hắc động không gian trào ra.

Hình thành gió lốc không gian!

Bóng dáng tám người Khổng Giang Hàn cũng dần xuất hiện.

Người phía Thiên Linh giới vực không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Ít nhất là còn sống...

Quân liên minh bên Man hoang giới vực cũng nhìn chằm chằm.

Không biết tình huống của tám tên cường giả Đế cảnh hiện tại như thế nào.

Lục Trường Sinh cũng chăm chú quan sát tám người.

Nếu thấy có gì đó không đúng thì lập tức tấn công liền.

Khói bụi hoàn toàn tiêu tán.

Bóng dáng tám người Khổng Giang Hàn xuất hiện rõ ràng.

Chỉ thấy thân thể tám người Khổng Giang Hàn tràn đầy vết thương, trông chật vật không chịu nổi.

Hơi thở cực kỳ uể oải.

Trong đó có bốn người đã hoàn toàn không còn hơi thở!

Hiển nhiên đã thân tử đạo tiêu!

Ba người còn lại bị thương nặng nề hơn Khổng Giang Hàn rất nhiều!

Hiển nhiên.

Dù là tám tên cường giả Đế cảnh hợp lực cũng không cách nào chống đỡ.

Dù là sử dụng giới vực chi tâm cũng chỉ có thể bảo toàn tính mạng của bốn người!

Đồng thời cũng phải trả giá cực lớn...

Sắc mặt Khổng Giang Hàn vô cùng khó coi nói: "Ngươi... Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?"

"Địa cầu mà trước đó ngươi nói tới chẳng lẽ là giới vực vĩ độ cao?"

Lục Trường Sinh ngẩn người, lắc lắc đầu.

"Ta nào có biết."

Khổng Giang Hàn gật gật đầu, cho rằng Lục Trường Sinh không muốn nói.

Nhưng hắn đã khẳng định rằng Lục Trường Sinh đến từ một giới vực vĩ độ cao nào đó.

Đồng thời, địa cầu kia chính là một trong số những vĩ độ cao.

Sắc mặt Khổng Giang Hàn chuyển sang u ám, tuyệt vọng.

Mưu đồ mấy vạn năm hiện tại đã bị nam tử thần bí trước mắt hoàn toàn phá hủy...

Thật ra bản thân Lục Trường Sinh cũng có chút ngơ ngác.

Cường giả Đế cảnh theo như lời bọn họ yếu đòn như vậy sao?

Nói cách khác, thực lực của mình còn cường đại hơn cường giả Đế cảnh?

Như vậy mình chính là người mạnh nhất mảnh giới vực này đi?

Tốt, rất tốt...

Thì ra ta trâu bò như vậy nha!

Đúng lúc này Lục Trường Sinh đột nhiên nhìn về phía hắc động không gian!

Trong hắc động sâu không thấy đáy, tựa như một vực thẳm có một tiếng rống thật lớn truyền tới!

Không gian run rẩy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận