Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 245 - Mảnh vỡ ký ức

Cái thôn xóm này tọa lạc ở sau sườn núi.

Một ngọn núi che trời chọc thẳng vào trong mây.

Chỉ có lúc mặt trời sắp sửa xuống núi thì mới có ánh mặt trời rọi xuống nơi này.

Thôn xóm này lấy tên Dư Huy thôn.

Đây chỉ là một thôn xóm toàn phàm nhân thôi, không có ai để ý tới...

Lục Trường Sinh mang theo Tiểu Hắc đi vào trong thôn xóm.

Giờ phút này đúng là lúc mặt trời đang chuẩn bị xuống núi.

Ánh chiều tà rải khắp cả thôn xóm này.

Ma ý đang chậm rãi trôi nổi khắp không gian, khắp thôn xóm.

Khí cơ đảo qua toàn bộ cái thôn.

Hắn cũng không có phát hiện bóng dáng của bất kỳ một người nào.

Lục Trường Sinh nhíu mày.

Yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Gian nhà này khác với những gian nhà xây dựng từ cây gỗ còn lại.

Bầu không khí trong thôn xóm cực kỳ yên tĩnh.

Có phát hiện chỗ khác thường.

Lục Trường Sinh nhìn một vòng quanh thôn.

Tiếng gió thổi lá cây lao xao, cành cây rì rào là âm thanh duy nhất xuất hiện trong thôn trang ngay lúc này.

"Không có ai sao?"

Cao tới hai tầng...

Nhưng lại loáng thoáng cảm nhận được một cổ ma ý!

Xem ra đây từng là nơi ở của nhân vật cấp bậc thôn trưởng trong Dư Huy thôn này.

Trong một gian nhà xa nhất.

Nó được xây từ những viên đá.

Đồng thời Tiểu Hắc cũng càng cảm thấy đau đớn hơn.

Khi Lục Trường Sinh mang theo Tiểu Hắc bước nhanh tới gần nhà đá.

Cửa gỗ vốn đóng chặt bỗng ầm ầm nổ tung, mảnh vụn bắn tung tóe!

Càng thú vị hơn chính là hơi thở từ tảng đá đen biến mất bên trong gian nhà.

Lục Trường Sinh lạnh nhạt quan sát, giống như đã sớm phát hiện rồi.

Lục Trường Sinh có thể cảm nhận được một sợi thở mạnh hơn phàm nhân không it còn sót lại trong gian nhà đá này.

Toàn thân người này bị một cỗ hơi thở màu đen bao trùm, nhìn không ra là người hay quỷ.

Chống lại bóng người màu đen cùng đôi lợi trảo.

Hắn đứng yên tại chỗ, thò một tay ra.

Hiện giờ, sau khi tiến vào Dư Huy thôn thì ma khí quanh thân thể Tiểu Hắc bắt đầu phân rõ ranh giới với không khí trong thôn, sau đó bắt đầu lôi kéo, dung hợp với nhau.

Có một bóng người màu đen thò hai đôi tay ra.

Móng tay giống như từng cái vuốt sắc nhọn đâm tới.

Hai lợi trảo màu đen hung hăng chộp thẳng về phía Lục Trường Sinh!

Càng tới gần thì ma khí đen nhánh quanh thân Tiểu Hắc càng sôi trào, cuồn cuộn.

Sau khi cả hai đi vào trong nhà đá.

Không đến mức khiến hắn hoàn toàn rơi vào sư điên cuồng.

Phiến lá mà cây liễu cho hắn ở trước ngực đang tản ra ánh sáng màu xanh lục dịu dàng áp chế ma tính trong cơ thể.

Nhưng với thực lực cường đại của mình, Lục Trường Sinh có thể nhìn ra người này bị ma ý chiếm lấy tâm thần.

Giống như Tiểu Hắc vậy.

Đã rơi vào trạng thái điên cuồng, biến thành cỗ máy chỉ biết giết chóc.

Hẳn là do tảng đá màu đen hấp dẫn tới...

Bàn tay lục Lục Trường Sinh phát ra một cổ sinh chi ý bao phủ lấy bóng người màu đen này.

Sinh chi ý không ngừng tinh lọc ma ý.

Khí màu đen bao quanh người này bị sinh chi ý tinh lọc, bắt đầu phát ra tiếng xèo xèo.

Giống như tiếng nước rơi vào trong dầu sôi.

Trong khí đen sương đen không ngừng có tiếng rống đau đớn truyền ra.

Sau khi làm xong mấy chuyện này, Lục Trường Sinh mới mang Tiểu Hắc đi vào bên trong nhà đá.

Chữa trị thức hải đã tổn hại...

Đồng thời Lục Trường Sinh đánh ra một tia sinh chi ý tiến vào giữa hai chân mày lão giả.

Tia sáng đang chữa trị và cải thiện thân thể lão.

Ngực lão giả có từng tia sáng màu trắng lóe lên.

Trong nháy mắt.

Móng vuốt sắc bén cũng bắt đầu chậm rãi thu vào trong đầu ngón tay.

Ngay sau đó lão giả dùng ánh mắt tràn đầy sự mờ mịt nhìn Lục Trường Sinh.

Tiếp theo là từng giọt nước mắt từ trong đôi mắt thụt sâu trào ra rồi rơi xuống.

"Không có... Không còn..."

Giống như không chịu đựng được nữa, lão giả té xuống.

Cũng bình thường, một phàm nhân làm sao có thể giữ được sự bình tĩnh sau khi thoát khỏi trạng thái điên cuồng?

KHông lập tức kiệt sức mà chết đã không tệ rồi.

Lục Trường Sinh vội vàng nâng lão giả này dậy.

Lấy ra một viên đan dược, nghiền thành bột phấn rồi rắc lên thân thể lão giả.

Thân thể gầy yếu.

Hai mắt lão giả thụt sâu, trên đầu chỉ còn mấy cọng tóc lưa thưa.

Để lộ một lão giả bên trong.

Khí đen bao bọc lấy bóng người đã hoàn toàn bị tinh lọc.

Thời gian trôi qua.

Đôi trảo sắc bén không ngừng cào cào Lục Trường Sinh nhưng lại không cách nào đột phá khỏi vòng vây do sinh chi ý tạo thành.

Ở trong nhà đá.

Tảng đá đen được đặt trên đài cao cung phụng.

Chung quanh còn chất đầy cống phẩm.

Chỉ những thứ cống phẩm...

Có xương cốt trắng tinh.

Có thịt đỏ, thậm chí còn có thịt đã bắt đầu hư thối biến thành màu đen...

Cùng với mấy trái tim...

Giống như người nào đó đang tổ chức nghi thức hiến tế tà ma.

Trong cực kỳ tàn nhẫn, máu tanh...

Tảng đá đen được những cống phẩm này vây quanh.

Đồng thời tảng đá còn tản ra ma tính.

Có khả năng lão giả rơi vào trạng thái điên cuồng là vì bị ma tính xâm nhiễm...

Than nhẹ một tiếng, hắn giơ tay cuốn tảng đá đen tới đặt bên cạnh Tiểu Hắc.

Hình như có liên hệ với nhau.

Tảng đá màu đen này nhanh chóng hóa thành một đạo lưu quang chui vào giữa hai chân mày Tiểu Hắc.

Giờ khắc này.

Quanh thân Tiểu Hắc tràn ngập năng lượng màu đen.

Ký ức bị thiếu khuyết khi phong ấn buông lỏng đã được tảng đá này bù đắp.

Từng ký ức phủ bụi bị mở ra.

Xuất hiện trong đầu Tiểu Hắc!

"Ca, chưa có đủ thực lực thì tuyệt đối đừng tới tìm ta."

"Ha ha, ma thần đại nhân, kế hoạch của chúng ta đã kéo dài mấy trăm vạn năm, hiện giờ rốt cuộc thành công."

"Đợi lát nữa ta thay ngươi khống chế Ma giới..."

Ca?

Ma thần đại nhân?

Ma giới?

Còn có kế hoạch gì đó?

Tiểu Hắc nhìn những đoạn ký ức ngắn ngủi không ngừng hiện lên trong đầu mình.

Hắn biết những đoạn ký ức này không có hoàn chỉnh.

Chỉ là mấy hình ảnh tàn khuyết mà thôi, hắn còn không biết rốt cuộc trước đó đã phát sinh chuyện.

Hình ảnh cuối cùng của phần ký ức là một hẻm núi tràn ngập hơi thở màu xám.

Bên trong hẻm núi có vô số thi cốt chồng chất.

Còn rất nhiều rất nhiều ma vật!

Ở lối vào hẻm núi, Tiểu Hắc có thể nhìn thấy môt5 tấm bia đá.

Phía trên tấm bia đá có hai chữ mờ mờ.

Ma Uyên...

Đây?

Chẳng lẽ đây là nơi có mảnh vỡ ký ức tiếp theo?

Hay là những người đó đang ở bên trong Ma Uyên?

Tiểu Hắc mở to mắt.

Nhìn lên trên nóc nhà đá.

"Mặc kệ chuyện như thế nào, ta cần phải tới Ma Uyên này một chuyến."

Ma Uyên?

Lục Trường Sinh nghe Tiểu Hắc nói, không khỏi sửng sốt.

Ma Uyên là nơi nào?

Tiểu Hắc đến Man hoang giới vực chưa bao lâu nhưng hắn cũng biết chắc chắn Ma Uyên không ở giới này.

Lục Trường Sinh vỗ vỗ vai Tiểu Hắc rồi nói: "Nếu đã tỉnh, vậy thì xử lý chuyện nơi này đi, dù sao chuyện cũng bắt nguồn từ ngươi."

Tiểu Hắc gật gật đầu.

Mặt trời xuống núi.

Rồi dâng lên vào hôm sau như mọi ngày.

Nhưng bởi vì Dư Huy thôn sườn núi phía sau nên dù mặt trời có dâng lên thì cũng không cách nào nhận lấy ánh mặt trời chiếu rọi.

Cảnh tượng có chút âm u.

Lúc này lão giả cũng chậm rãi tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại hắn nhìn quanh, trong mắt có một tia hy vọng.

Hắn hy vọng những gì đã xảy ra chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Nhưng mà khi nhìn đến thấy thôn xóm không có một bóng người, có chỉ là nam tử áo trắng cuối cùng xuất hiện trong ký ức thì ánh mắt lại toát lên sự tuyệt vọng.

"Không có... Không còn nữa..."

"Đều là bởi vì tảng đá màu đen..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận