Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1604: Sao bây giờ... Sư tôn lại ngông cuồng như thế?

Đôi mắt sáng ngời như ánh sao, mày kiếm tùy ý bay lên.

Mái tóc dài màu đen lay động trong gió, bạch bào bay phấp phới.

Trong khoảnh khắc này, nhìn Lục Trường Sinh tùy ý ngông cuồng như vậy, Thạch Sinh cười nói: "Có nhận ra sư tôn càng ngày càng cuồng ngạo không?"

Lúc ban đầu, Lục Trường Sinh không muốn trêu chọc vào bất kỳ ai, sau đó biến thành chú ý điều tra kỹ càng về đối phương rồi mới cẩn thận ra tay.

Còn bây giờ thì sau khi điều tra đối phương rồi thì liền bắt đầu ra tay mà không có chút kiêng kỵ nào!

Đương nhiên những thứ như trận pháp hay đan dược thì vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng đối với Lục Trường Sinh mà nói, chẳng lẽ đây không phải là một sự thay đổi về chất sao?

Nếu là trước kia, hắn sẽ không bao giờ nghĩ đến cảnh tượng như hôm nay!

Nhìn vẻ mặt rối rắm của Mục Phù Sinh, Tiểu Hắc cười vỗ vai hắn, nói: "Yên tâm đi, với thực lực của sư tôn, tình huống nào cũng có thể đối phó được, ngươi còn lo lắng làm gì?"

Đến bây giờ bọn họ cũng không nhìn thấu được sâu cạn của sư tôn ra sao.

Mà lại có thể giành được nhiều quyền lực và tài nguyên hơn.

Mục Phù Sinh lại cười bất đắc dĩ.

Mặc dù vẫn lý trí như cũ, nhưng tóm lại không còn quá "an toàn."

Thậm chí khi bị Lục Trường Sinh đè xuống mặt đất, các Thân Vương còn hiển hóa ra chân thân nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự áp chế của Lục Trường Sinh, bị đè bẹp trên đất giống như chó chết.

Mục Phù Sinh cũng cười khổ một tiếng.

Sau khi Lục Trường Sinh ra tay, những nhân vật cao tầng trong Thất tinh Bạch Hổ tộc đều lộ ra biểu cảm và ánh mắt phẫn nộ, nhưng trong đó còn xen lẫn một tia khó có thể tin được.

Nhưng nếu đổi góc độ để suy nghĩ thì sư tôn đã cường đại như vậy, trong tình huống đảm bảo kiểm soát được cục diện thì ngông cuồng một chút cũng không sao.

Dựa theo góc độ lý trí mà nói, hắn cho rằng sự thay đổi trên phương diện này của sư tôn là không tốt.

Cũng đúng.

Tộc trưởng của Thất tinh Bạch Hổ tộc nhìn chằm chằm vào Lục Trường Sinh, chỉ tiết dao động khí tức của bản thân ra thôi mà đã khiến cho thác nước khổng lồ như có thể chia cắt thiên địa này bị chặn đứng.

Đương nhiên đây cũng là con dao hai lưỡi.

Thậm chí những tộc nhân xung quanh cũng bị cỗ khí tức này đè ép phải cong eo cúi lưng!

Tam đại Thân Vương đồng loạt xông lên mà vẫn bị Lục Trường Sinh tùy tay trấn áp.

Thế hệ trẻ tuổi của tứ đại thú tộc lấy Bạch Kiêu cầm đầu đứng ở một bên đều có vẻ mặt hoảng hốt hoặc âm trầm.

Phải trấp áp đối phương về mọi mặt, như vậy đối phương mới có suy nghĩ thần phục.

Quá ngông cuồng.

Còn át chủ bài của tứ đại thú tộc lại lấy huyết mạch làm nền tảng.

"Có phải ngươi đã quá coi thường nội tình của tứ đại thú tộc chúng ta rồi không?" Cặp mắt hổ kia của tộc trưởng tuôn ra hàn quang lạnh thấu xương, như từng lưỡi dao sắc bén muốn cắt nát cơ thể của Lục Trường Sinh.

Đó cũng là nền móng cơ bản nhất để Thất tinh Bạch Hổ tộc đứng vững trong hàng ngũ tứ đại thú tộc.

Là người chính diện đối mặt với luồng áp lực này, nhưng Lục Trường Sinh vẫn giống như không có cảm giác gì.

Cho dù là Kỳ Lân tộc đứng đầu tứ đại thú tộc cũng không bằng Thất tinh Bạch Hổ tộc...

Huyết mạch kết trận của Thất tinh Bạch Hổ thuộc đẳng cấp cao nhất trong tứ đại thú tộc.

Mà càng quan trọng hơn là...

Lục Trường Sinh lại phất tay nói: "Đừng lắm chuyện nữa, có át chủ bài gì thì nhanh tung ra hết đi, ta còn một trận đấu nữa."

Tộc nhân của Thất tinh Bạch Hổ tộc đều có vẻ mặt căng thẳng.

Tinh Hổ Chân Quân giáng lâm, nhìn lại toàn bộ lịch sử của Thất tinh Bạch Hổ tộc từ khi lập tộc cho đến nay, chỉ sử dụng không đến ba lần.

Mỗi một lần sử dụng đều là trong những trận chiến có nguy cơ diệt tộc.

Nhưng một khi đã quyết định cai quản Ma Thú đại lục, vậy cũng phải ngông cuồng một chút.

Thông thường, các thế lực trong giới tu đạo đều lấy trận pháp làm át chủ bài bảo vệ tông môn.

Vừa dứt lời, tộc trưởng phất tay quát: "Toàn tộc nghe lệnh! Giải phóng huyết mạch, mời Tinh Hổ Chân Quân giáng lâm!"

Nghe vậy, tộc trưởng cười lạnh một tiếng: "Được, theo ý ngươi, hy vọng ngươi có thể chịu đựng được."

Trong lúc nhất thời, tất cả tộc nhân đều ngửa đầu gầm thét, có những luồng huyết khí đỏ rực bắt đầu phóng lên trời từ trong người mỗi tộc nhân.

Rất nhiều luồng huyết khí bắt đầu đan xen, quấn quanh vào nhau trên không trung.

Tộc trưởng rạch một đường trên ngón tay, bắn một giọt tinh huyết của mình vào trong luồng huyết khí ngập trời.

Một tiếng hổ gầm chấn thiên động địa, đồ thành diệt quốc vang lên từ trong luồng huyết khí!

Một con bạch hổ khổng lồ che khuất cả bầu trời bước ra từ trong đó!

Uy áp tỏa ra thậm chí còn cường đại hơn Thân Vương... Đã đạt đến nửa bước Vực Thần cảnh!

Phía trên Quân Thần cảnh, chính là Vực Thần!

Lục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn cảnh này, vuốt cằm nói: "Cũng không tệ..."

"Ha ha ha, đó là tất nhiên..." Nghe được lời bình của Lục Trường Sinh, tộc nhân của Thất tinh Bạch Hổ tộc đều cười lạnh.

Kiếm khí trong đó đột nhiên bộc phát!

Nhưng lúc này, cơ thể của Tinh Hổ Chân Quân đã bị chia đôi ra làm hai.

Ánh sáng lại xuất hiện trên thế gian.

Sau đó kiếm quang tan biến.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn đạo kiếm quang kia xuyên thấu qua cơ thể khổng lồ của Tinh Hổ Chân Quân.

Thậm chí không hề cảm nhận được bất cứ một luồng kiếm khí nào, nhưng trái tim bọn họ như đang kề cận lưỡi hái tử thần.

Hứa Dạ Minh cảm thấy mình thật oan ức.

Tộc nhân Thất tinh Bạch Hổ tộc, bao gồm cả tộc trưởng đều cảm thấy tức giận cực độ.

Bọn họ đã tế ra sát chiêu, kết quả ngươi lại trò chuyện vui vẻ với đệ tử như không có chút áp lực nào.

Có thể tôn trọng đối thủ chút được không!

Theo các tộc nhân hét lớn, tộc trưởng khống chế Tinh Hổ Chân Quân lao về phía Lục Trường Sinh.

Lục Trường Sinh xòe tay ra, một thanh kiếm gỗ xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.

Bất chợt, Lục Trường Sinh chém ra một kiếm.

Trong khoảnh khắc kiếm quang hiển hiện, dường như ánh sáng trong đất trời này đều bị đạo kiếm quang này nuốt chửng.

Không gian xung quanh mọi người tối sầm lại, chỉ có ánh sáng tỏa ra từ kiếm quang là rực rỡ chói mắt!

"Đã bảo ăn nhiều luyện nhiều!" Lục Trường Sinh tức giận nói.

Bảo một Bán Thần cảnh như hắn đi khống chế một cái nửa bước Vực Thần cảnh, có phải làm khó nhau quá rồi không?

Hứa Dạ Minh đen mặt, nói: "Sư tôn... Ta mới Bán Thần cảnh..."

Lục Trường Sinh quay đầu nhìn Hứa Dạ Minh, hỏi: "Ngươi có thể khống chế không?"

Mẹ nó... Tộc nhân Thất tinh Bạch Hổ tộc lại không vui.

"Nhìn xấu xí dọa người quá."

Trong chớp mắt, không gian vỡ vụn thành mảnh nhỏ, vô số lỗ đen xuất hiện, thiên địa biến dạng, giống như toàn bộ Ma Thú đại lục sẽ bị hủy diệt.

Toàn bộ rừng rậm của Thất tinh Bạch Hổ tộc, từng cây cổ thụ chọc trời hàng trăm nghìn năm tuổi đều bị kiếm khí chặt đứt, chỉ còn thừa lại một phần lồi lõm không hoàn chỉnh...

Lục Trường Sinh vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, đã phá hư môi trường sinh thái rồi, sau này chắc chắn sẽ khôi phục lại nguyên trạng."

Đây là trọng điểm sao?

Nhìn Lục Trường Sinh giống như chẳng có việc gì, tất cả đều hít một hơi lạnh...

Đây là quái vật gì?

Bạch Kiêu ở bên ngoài thấy thế thì trong lòng hiện lên chút hối hận.

Hối hận vì đang dẫn tên sát thần này vào tộc.

Dường như suy nghĩ trong lòng hắn cũng bắt đầu thay đổi, cho rằng với thực lực của một mình Lục Trường Sinh cũng có thể đấu lại toàn bộ Thất tinh Bạch Hổ tộc...

Lúc này, tộc trưởng của Thất tinh Bạch Hổ tộc đột nhiên nói: "Tất cả tộc nhân Thất tinh Bạch Hổ tộc, lui lại ngàn dặm hết đi!"

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Nhìn tộc trưởng đứng lên từ trong thác nước, cơ bắp toàn thân không ngừng phập phồng.

Bọn họ đều vội vàng lui ra phía sau.

Bọn họ biết tộc trưởng muốn ra tay.

Lục Trường Sinh nhìn tộc trưởng Thất tinh Bạch Hổ tộc, tay cầm kiếm gỗ khẽ cười nói: "Thế nào, rốt cuộc cũng muốn đích thân ra tay rồi sao?"

Tộc trưởng gật đầu nói: "Mặc dù không biết ngươi là thần thánh phương nào, có lẽ thực lực của ngươi còn mạnh hơn ta, nhưng... Muốn chúng ta thần phục thì như vậy còn chưa đủ đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận