Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1078 - Tàn hồn tán thành, tiểu tử ngươi dám!

. . . .

Người ở đây không ai không phải là thiên chi kiêu tử của giới vực vĩ độ cao.

Bọn họ đều là nhân vật yêu nghiệt nhất ở mỗi tinh vực, mỗi một phương thế lực.

Hôm nay tập kết ở đây, đối mặt tấm bia đá khảo nghiệm, hơn mười người đã thử nhưng không ai có thể đạt được tàn hồn trong cổ chiến trường tán thành!

Tấm bia đá cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Đương nhiên, bọn họ cao ngạo nên chung quy cũng sẽ không hoài nghi thiên phú của mình trước.

Đầu tiên nghĩ đến chính là có phải tấm bia đá có phải bị hỏng hay không?

Trải qua mấy chục vạn năm, có phải tàn hồn bên trong đã sớm bị năm tháng ăn mòn, hoàn toàn hồn phi phách tán?

Hắn nhắm hai mắt lại, hoàn toàn thả lỏng tâm thần.

Khi tinh khí thần của một người đạt tới đỉnh cao nhất, thực lực cũng sẽ cường đại nhất.

Dù là Hỗn Nguyên Kiếm Chủ lúc còn trẻ cũng làm không được chuyện này.

Tinh khí thần đang dần đạt tới đỉnh.

Bọn họ tự nhiên còn nhớ rõ thời điểm ở cửa thứ hai, tên kiếm tu trẻ tuổi này thể hiện ra thiên phú cực kỳ yêu nghiệt.

Mọi người cảm thấy hoảng sợ.

Trình Vinh Chỉ vốn muốn tiến lên thử nhưng thấy Diệp Thu Bạch đã đi tới tấm bia đá trước nên liền đứng ôm thạch kiếm hứng thú quan sát.

Kiếm ý Kiếm Thần bắt đầu không tự chủ mà thoát ra bên ngoài cơ thể, chỉ là nó cũng không có vây xung quanh thân thể Diệp Thu Bạch mà là hướng vào lòng bàn tay hội tụ.

Thần Vương cảnh mà cảnh giới kiếm đạo đã đột phá đến Kiếm Thần, không tìm ra người thứ hai!

Mọi người cũng nhìn về phía Diệp Thu Bạch, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Khi Diệp Thu Bạch bắt đầu thả lỏng tâm thần, tiên khí trong cơ thể bắt đầu chậm rãi ngưng tụ, thần hồn chi lực hội tụ, năng lực cảm ứng tăng vọt.

Giống như có thể tiến vào cảnh giới huyền diệu bậc này bất kỳ lúc nào và ở bất kỳ đâu.

Chỉ thấy Diệp Thu Bạch bình tĩnh đứng trước bia đá, nhưng hắn không có lập tức phóng thích khí tức của mình.

Không biết kéo dài bao lâu.

Thiên nhân chi cảnh?

Chuyện này... Có phải tên này tiến vào Thiên nhân chi cảnh quá mức tùy ý hay không?

Ánh mắt lóe hàn mang.

Không biết đã qua bao lâu, có lẽ đã vài ngày hoặc cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Hiện trường vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng tim đập và tiếng hô hấp xao động.

Bọn họ chăm chú nhìn Diệp Thu Bạch, chăm chú nhìn từng động tác nhỏ nhặt của hắn.

Không phải chứng minh bọn họ không được sao? Không đủ thiên phú? Chỉ biết tìm cho mình một cái cớ?

Thời không phảng phất ngưng đọng, mỗi người đều ngừng thở quan sát, quên cả thời gian.

Nhưng mà nhiều lúc sự thật không như hy vọng.

Đây là thói hư tật xấu của con người, không ai có thể tránh khỏi.

Đôi khi người ta hay hy vọng nếu như mình làm không được, tự nhiên những người khác cũng không nên làm được.

Bọn họ muốn nhìn xem trong trạng thái Thiên nhân cảnh thì tên kiếm tu yêu nghiệt này có thể làm cho tấm bia đá phản ứng, được tàn hồn tán thành hay không?

Nếu Diệp Thu Bạch không thành công.

Như vậy bọn họ sẽ thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa chứng minh suy nghĩ trong lòng bọn họ không hề sai lầm.

Nếu như thành công, vậy chính là một cái tát vỗ vào mặt từng người.

Đôi mắt Diệp Thu Bạch đột nhiên mở ra.

Một hơi... Hai hơi...

Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Diệp Thu Bạch hít sâu một hơi thở ra trọc khí, sau đó mới giơ tay phải lên, nhẹ nhàng đặt trên tấm bia đá.

Kiếm quang lưu chuyển hội tụ ở tay phải.

Trước ánh mắt kinh hãi của đám người, bia đá bắt đầu phát ra hàn mang!

Từng luồng hàn mang sắc bén đến cực điểm chém qua không gian khiến không gian đứt gãy!

Một cỗ kiếm ý kinh thiên xuất hiện, dù không thể phán đoán cấp bậc nhưng độ thuần túy cùng với sắc bén đã vượt xa kiếm ý Kiếm Thần của Diệp Thu Bạch.

Cả tấm bia đá bắt đầu tràn ngập kiếm ý.

Tàn hồn tán thành!

Trước mặt Diệp Thu Bạch, tấm bia đá nặng nề bắt đầu di chuyển phát ra tiếng ma sát nặng nề với mặt đất.

Đợi đến khi tấm bia đá di chuyển xong thì xuất hiện một lối vào đủ để dung nạp một mình Diệp Thu Bạch.

Lúc này có một khối lệnh bài trực tiếp rơi vào trong tay Diệp Thu Bạch.

Phía trên không có khắc chữ mà là đồ án một thanh kiếm.

Chỉ thấy Hà Thượng Khách nhẹ nhàng gật đầu.

"Lão Hà, bắt đầu đi."

Nam Tòng Ẩn nhìn sang nam tử bên cạnh, nói:

"Vẫn phải cảm ơn tiểu tử này đã mở ra cổ chiến trường cho chúng ta."

Chỉ thấy Nam Tòng Ẩn mỉm cười nhìn Diệp Thu Bạch, nói:

Không phải nơi này hạn chế tu vi và cốt linh sao?

Mọi người thấy một màn như vậy đều kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ.

"Ở bên kia chờ các ngươi?"

"Chẳng lẽ có lòng tin toàn bộ thông qua?"

Đúng lúc Diệp Thu Bạch nhấc chân muốn bước vào trong đó.

Ở đuôi Côn Bằng, cũng chính là phía trên chiến trường cổ có hai bóng người đồng thời xuất hiện!

Mọi người ngẩng đầu nhìn, thần sắc không khỏi hoảng sợ.

Là cường giả Thần Chủ của Giám Sát Thánh Điện Nam Tòng Ẩn.

Mà ở bên cạnh hắn là một tên nam tử, tuy rằng không biết thân phận nam tử nhưng xem không gian quanh thân hắn trở nên vặn vẹo có thể suy ra vi của hắn tương tự như Nam Tòng Ẩn.

Thế nhưng vì sao bọn họ tới nơi này?

Nghe vậy, đám người Hồng Anh đều gật đầu đáp lại.

"Ta ở bên kia chờ các ngươi."

Lúc này, Diệp Thu Bạch quay đầu nhìn đám người Hồng Anh, cười nói:

Thì ra tấm bia đá không hỏng... là bọn họ không được.

Mọi người thấy một màn như vậy, thần sắc phức tạp.

Có lẽ đây chính là chìa khóa tiến vào di tích truyền thừa mà tàn hồn cấp cho Diệp Thu Bạch.

Trong tay hai người đều xuất hiện một quyển trục!

Trên quyển trục có từng luồng khí tức sát phạt khủng bố toát ra.

Phương Khung cảm nhận được cỗ khí tức này sắc mặt kinh biến, thân thể có chút run rẩy!

Đối với trận pháp, thể chất và công pháp mà Phương Khung tu luyện đều giúp hắn có năng lực cảm ứng đặc thù với trận pháp.

Phát hiện dị thường, Tiểu Hắc đi tới vỗ vỗ bả vai Phương Khung, quan tâm nói:

"Phương sư đệ, làm sao vậy?

Phương Khung hít sâu một hơi, nhìn quyển trục trận pháp trong tay hai người Nam Tòng Ẩn, trầm giọng nói:

"Trận pháp trong quyển trục chính là đại sát trận, đủ để hủy diệt một tên cường giả Thần Chủ cảnh trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ..."

Vừa nghe lời này, sắc mặt đám người Hồng Anh trở nên ngưng trọng.

"Giám Sát Thánh Điện lại có đại sát khí thế này?"

Vậy vì sao cần phải khiêm tốn làm việc như thế?

Không chỉ ẩn giấu cường giả cấp bậc Thần Chủ mà còn ẩn giấu trận pháp đủ để đánh chết cường giả Thần Chủ cảnh.

Nam Tòng Ẩn nhìn Diệp Thu Bạch, khẽ cười nói:

"Nếu ta là ngươi thì ta sẽ không tiến vào cổ chiến trường vào lúc này."

Nói tới đây, Nam Tòng Ẩn nhìn về phía mọi người nói:

"Thật ra cũng vì tốt cho các ngươi thôi, hai đạo trận pháp này sẽ hoàn toàn đánh tan bình chướng nơi này, đến lúc đó tất cả các ngươi đều có thể tiến vào cổ chiến trường!"

Nhưng lúc hắn nói ra những lời này thì một âm thanh nặng nề to lớn từ dưới hải vực truyền đến.

Chấn thiên động địa, cả không gian đều đang run rẩy!

"Muốn phá hủy quy củ của tiền bối? Tiểu tử ngươi dám!"

Ngay sau đó trong biển xuất hiện một vùng không có nước.

Một bóng đen nhanh chóng hiện rõ ràng hơn.

Bùm!

Theo một tiếng vang thật lớn, tất cả mọi người ngưng mắt nhìn một bóng dáng thật lớn từ trong nước biển ngoi lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận