Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 477 - Trận chiến mở màn báo cáo thắng lợi

. . . . . . . . . . . . . . . . .

Kế tiếp.

Thôn trưởng bắt đầu giảng giải quy tắc khảo nghiệm.

Mỗi người đều có một khối ngọc tỷ, bên trong ngọc tỷ có khắc công pháp mà từng người lĩnh ngộ bên trong vách đá.

Người muốn thông qua khảo nghiệm cần phải thu thập được chín loại công pháp khác nhau từ chín vách đá.

Hơn nữa còn phải lĩnh ngộ toàn bộ dung hợp thành một loại công pháp khác mới có thể thông qua.

Chín loại công pháp đều có thể xem là công pháp đứng đầu Thiên Hà tinh vực.

Lĩnh ngộ một loại đã khá khó khăn rồi mà còn muốn lĩnh ngộ chín loại rồi dung hợp thành một loại sao?

Gương mặt xinh đẹp đang vui vẻ trò chuyện.

"Xem ra ngươi chỉ là một tên tùy tùng của Hình gia?"

Bảo đảm hắn không bị đào thải.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Đoạn Triều Hạc cắn chặt răng đi tới.

Ngọc tỷ của Lục Trường Sinh ở trên người Hình Thành.

"Đều là bởi vì ngươi rước lấy, ngươi đi xử lý đi."

Có thể nói là khó như lên trời.

Lục Trường Sinh liếc mắt.

Cho nên Lục Trường Sinh không muốn mình bị đào thải thì phải bảo vệ ngọc tỷ trong tay Hình Thành thật tốt.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà đến bây giờ cũng chỉ có hai người thông qua toàn bộ khảo nghiệm của Phàm Nhân thôn.

Nhưng mà. . . . . . Tình huống thực tế là Quý Thiên Dao nói chuyện còn Lục Trường Sinh thì bày guongg7 mặt đơ, giả bộ không nghe gì hết.

Mấy ngày đi chung trò chuyện với nhau nên nàng đã biết đôi chút về tính cách của Lục Trường Sinh.

Lúc này Đoạn Triều Hạc nhìn sang thì thấy Quý Thiên Dao vẫn đứng bên cạnh Lục Trường Sinh.

Tổng kết một chút, chỉ tóm lại trong bốn chữ.

Ngay sau đó nhìn về phía Quý Thiên Dao, nói:

Quý Thiên Dao bĩu môi.

"Hiện tại đã không phải là chuyện của Thiên Dao ngươi nữa."

Lửa giận trong lòng Đoạn Triều Hạc cháy hừng hực.

Nói xong liền xoay người liền trở lại chỗ cũ.

"Đoạn Triều Hạc, ta đã nói rồi, mặc kệ ta đi với ai cũng không liên quan đến ngươi."

"Ta cũng không nghĩ tới thân là thôn trưởng mà ánh mắt lại kém thế, tìm một tên tùy tùng sao?"

Không muốn gây chuyện!

Thôn trưởng nhìn Hà Chấn, lạnh nhạt nói:

"Một tên tùy tùng có thể sánh được sao."

"Đoạn Triều Hạc chính là người của Bắc Minh Trấn Long Điện, là đệ tử có thiên phú cao nhất."

Lời nói của Quý Thiên Dao lại gây ra tác dụng phụ.

Ở phía sau.

Thôn trưởng vừa xem vừa nói: "Hà Chấn, đây là người ngươi tìm sao?"

Hà Chấn cười khẽ một tiếng, nói:

Chỉ vì một tên tùy tùng, lại còn là tùy tùng của Hình gia mà nói lời này với ta sao?

"Dù thân phận hay thực lực."

"Hy vọng ngươi có thể kiên trì đến khi ta đụng tới ngươi, lúc đó ta sẽ cho ngươi biết giữa chúng ta có sự chênh lệch lớn như thế nào."

Đoạn Triều Hạc khinh miệt nhìn về phía Lục Trường Sinh, nói:

"Xem ra ngươi có liên hệ với Bắc Minh Trấn Long Điện."

Trong mắt Hà Chấn lóe tia sáng sắc lạnh, ngay sau đó cười khẽ một tiếng:

"Người Phàm Nhân thôn không cần cấu kết với bất kỳ thế lực nào, cũng không có người xứng đáng hợp tác cùng chúng ta."

Thôn trưởng nhìn chằm chằm Hà Chấn.

Hắn biết chuyện này không có đơn giản như vậy.

Nếu như xử lý không tốt thì Phàm Nhân thôn sẽ bị chia rẽ.

Ngọc tỷ trong tay mười tám người đều phát ra ánh sáng xanh.

Ngay sau đó cả người và ngọc tỷ đều biến mất tại chỗ, đã bị truyền tống đến các nơi khác nhau trong rừng sâu.

Thôn trưởng nói:

Xem ra nam tử mà hắn tùy tiện nhìn thấy trên đường không chỉ có thiên phú yêu nghiệt mà thực lực còn sâu không lường được. . . . . .

Nghĩ đến đây, ánh mắt khi Hình Thành nhìn về phía Lục Trường Sinh có sự thay đổi.

Ngươi cứ tiện tay mà phá vỡ thôi sao?

Không gian Phàm Nhân thôn củng cố biết bao nhiêu.

Đây là thế nào?

Trước ánh mắt kinh hãi của Hình Thành, Lục Trường Sinh lấy ra mấy quyển trục từ trong không gian rồi ném cho hắn.

"Huống hồ ngươi đã chọc tới vảy ngược của hắn cho nên nhất định phải cẩn thận, một khi bị hắn hắn sẽ lấy tính mạng của ngươi."

Lục Trường Sinh nghe mà bất đắc dĩ.

Làm như là ta chủ động trêu chọc hắn vậy.

Đều do nữ nhân kia!

Tuy rằng ta đây tràn ngập mị lực nhưng chuyện này không do ta nha!

Sao không phát hiện Quý Thiên Dao còn có tiềm chất làm liếm cẩu đây chứ?

Lục Trường Sinh thở dài nói:

"Ngươi không cần phải xen vào, kế tiếp phải theo sát ta."

Ngay sau đó hắn duỗi tay tìm tìm.

"Lục huynh, Đoạn Triều Hạc có thù tất báo."

Chỉ thấy Hình Thành lo lắng sốt ruột nói:

Lục Trường Sinh và Hình Thành đồng thời bị truyền tống tới nơi này.

Bên cạnh một con suối trong rừng sâu.

"Chỉ dựa vào tên tùy tùng này sao, ta rửa mắt mong chờ.". . . . . .

"Hà Chấn, âm mưu của ngươi không có khả năng thành công."

"Đừng nhìn ta."

Lục Trường Sinh chỉ vào mấy quyển trục nói:

"Đây là mấy quyển trục trận pháp, nếu gặp nguy hiểm mà ta không thể ra tay liền sử dụng, đừng có để bị đào thải!"

Nói xong, Lục Trường Sinh lại suy nghĩ.

Thời điểm Hình Thành không chú ý hắn liền phất phất tay.

Vài tia kiếm chi đạo tắc được ẩn giấu quanh thân Hình Thành.

Để phòng ngừa . . . . .

"Được rồi, chúng ta đi tìm người."

"Ạch. . . . . . Tìm như thế nào, nơi này có trận pháp, không cách nào phóng thích cảm. . . . . . ?"

Hắn nói tới đây thì Lục Trường Sinh đã phóng thích lực lượng cảm ứng lan ra bốn phía.

Hình Thành trừng to mắt, sao có thể làm được?

Không phải nói sau núi có trận pháp áp chế, không cách nào ngự không, cũng không cách nào cảm ứng sao?

Sao tên này còn có thể phóng xuất ra lực lượng cảm ứng cường đại thế này?

Trước mắt Lục Trường Sinh, Hình Thành giống như một nam tử bị cởi hết quần áo.

Nhẹ nhàng đảo mắt liền nhìn thấu tất cả.

Lục Trường Sinh vô tình đảo qua Hình Thành, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nở nụ cười đầy ẩn ý.

A. . . . . .

Sao thời điểm khảo nghiệm còn mang theo một cây châm?

Khụ khụ.

Đi lệch đi lệch rồi.

Một lát sau Lục Trường Sinh mở mắt đi về hướng đông.

Hình Thành thấy thế hỏi:

"Đã tìm được rồi sao?"

Tuy nói là ngọn núi sau Phàm Nhân thôn nhưng lại là một vùng núi có dãy núi chạy dài ngàn vạn dặm. . . . . .

Muốn tìm người, dù cho có thể dùng lực lượng cảm ứng cũng không hề dễ dàng. . . . . .

Nhưng Lục Trường Sinh lại gật gật đầu, nói:

"Đuổi theo ta."

Hình Thành phức tạp nhìn.

Rốt cuộc tên này là ai. . . . . .

Một thân bản lĩnh quá mức khủng bố.

Hoàn toàn không nhìn thấu. . . . . . . . . . . .

Chỉ trong thời gian một nén nhang mà Lục Trường Sinh đã mang theo Hình Thành xuyên qua vạn dặm.

Cả hai thấy được một nam tử.

Nam tử ngẩng đầu nhìn về phía Lục Trường Sinh nói:

"Tùy tùng của Hình gia sao?"

Hình Thành thấy được tên nam tử cũng giật mình.

"Lôi Ngục tông Lôi Đường, thiên phú chỉ ở sau mấy người Đoạn Triều Hạc và Quý Thiên Dao . . . . ."

Quý Thiên Dao có thiên phú sao?

Lục Trường Sinh bĩu môi, ngay sau đó duỗi tay nói:

"Giao ngọc tỷ ra đây, đừng làm lãng phí thời gian."

Lôi Đường trở nên nghiêm túc, nghe xong thì quanh thân có lôi điện uốn lượn!

Giống như một lồng giam lôi điện!

Hơi thở phát ra khiến người ta phải sợ hãi.

"Một tên tùy tùng mà dám cuồng ngạo."

"Ngọc tỷ ở trên người ta, phải xem bản lĩnh của ngươi."

A. . . . . .

Lục Trường Sinh giơ một ngón tay điểm tới.

Chỉ thấy một cỗ lực lượng vô hình trực tiếp ép thẳng đến Lôi Đường!

Tức khắc lồng giam lôi điện quanh thân hắn tan tác, hóa thành hư vô.

Sắc mặt Lôi Đường biến đổi.

Không xong. . . . . .

Nhưng hắn vừa định ra tay thì đã thấy một ngón tay chạm vào trán mình.

"Giao ra đây đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận