Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1014 - Lần đầu Mục Phù Sinh gặp kiếp nạn

. . . .

Thiên phú phù triện của Trình Dao vốn đã truyền khắp Vân Mộng thành rồi.

Chỉ là rất ít triển lộ ra mà thôi.

Hiện giờ xem nàng khắc dấu phù triện, e là thiên phú trên phương diện phù triện còn cao hơn so với trong tưởng tượng của bọn hắn.

Trách không được sẽ có trưởng lão Liên Minh Phù Triện Sư tự mình đến phủ Thành chủ, muốn thu Trình Dao làm đồ đệ.

Bất quá sau khi hoàn thành mọi người lại phát hiện có chỗ nào đó không đúng.

Chỉ thấy ánh mắt Trình Dao đều dừng trên người tên Phù triện sư vừa bắt đầu đã thất bại kia.

Liên tưởng đến lời Trình Dao nói trước đó.

Sắc mặt không khỏi chậm rãi trở nên âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm Mục Phù Sinh, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, sao Trình Dao lại coi trọng kẻ thế này?

Mẫu thân nó, thật vất vả mới khiến cho người khác không chú ý đến.

Chẳng lẽ cũng là vì người này?

Trong lòng không khỏi liên tục kêu khổ.

Nhớ tới trước đó có trưởng lão tự mình đến phủ Thành chủ thu đồ đệ, Trình Dao đều uyển chuyển cự tuyệt.

Mục Phù Sinh khóc không ra nước mắt.

Ánh mắt mọi người đều không khỏi trở nên cổ quái.

Kết quả hiện tại ngược lại còn gây chú ý hơn so với trước đó!

Làm sao mà hôm nay lại tới tham gia khảo hạch của Liên Minh Phù Triện Sư?

Chẳng lẽ bởi vì người này còn không có hoàn thành cho nên Trình Dao mới nói chờ tất cả mọi người khảo hạch hoàn thành, mới nói tới chuyện có gia nhập Liên Minh Phù Triện Sư hay không?

Giờ phút này, Mục Phù Sinh tự nhiên cũng cảm nhận được những ánh mắt xung quanh.

Hiện giờ bị nhiều người chú ý.

Yến Huyền cũng dần dần phản ứng lại.

Mục Phù Sinh cũng không có cách nào khiến bọn họ dời mắt.

Nữ nhân xinh đẹp đúng là hồng nhan họa thủy mà.

Rốt cuộc ta đã làm cái gì mà ngươi nhìn ta như vậy, ngươi mau nói đi, nói rồi ta sửa còn không được sao. . . . . .

Diệp Thu Bạch: ". . . . . ."

Mục Phù Sinh cầm lấy phù triện, không khỏi lau lau mồ hôi, thở phào một hơi, nói:

Cả mặt mũi đều từ bỏ!

Cho nên trong hai ngày qua Mục Phù Sinh điên cuồng vẽ sai một tờ phù triện Thần Binh cảnh mấy lần.

Bất quá Yến Huyền cũng thông minh, cũng không có nói ra lời này.

Chỉ có thể bắt đầu diễn. . . . . .

Nhưng nếu ở trước mặt Trình Dao mà hạ bệ đối phương thì chỉ tăng ác cảm mà thôi.

Tuy rằng Mục Phù Sinh hiển lộ thiên phú không được.

Dù sao Trình Dao đã bắt đầu có ý với Mục Phù Sinh.

Thẳng đến khoảnh khắc cuối cùng mới trông có vẻ hữu kinh vô hiểm hoàn thành khắc dấu.

Trình Dao cũng nhẹ nhàng thở ra.

Một bên, Yến Huyền nhìn thấy sắc mặt của Trình Dao, trong lúc nhất thời ghen ghét.

Loại người này xứng với Trình Dao?

"Rốt cuộc cũng hoàn thành, thật sự không dễ dàng."

Diễn tới mức này sao?

Phương Khung: ". . . . . ."

Tiểu Hắc: ". . . . . ."

Sẽ mất nhiều hơn được.

Còn không bằng sau này chậm rãi dùng thiên phú và thực lực làm cho Trình Dao hiểu rõ, rốt cuộc ai mới là người đáng giá cho nàng phó thác!

Mục Phù Sinh giao phù triện cho nam tử trung niên, nam tử cũng không có bất kỳ biểu tình gì, chỉ khẽ gật đầu nói:

"Thông qua."

Đến tận đây, khảo hạch cũng kết thúc.

Trong hơn mười người thì có bốn người không thông qua.

Xác suất thông qua cũng coi như bình thường.

Lúc này, Trình Dao đi đến Mục Phù Sinh trước mặt, hai má ửng hồng, có chút ngại ngùng nói:

"Trước đó thương thế của ta quá nặng cho nên không thể nói lời cảm tạ, còn xin Mục công tử thứ lỗi."

Trình Dao nhìn thoáng qua Mục Phù Sinh, lại lắc lắc đầu nói:

"Trình Dao, với thực lực của ngươi đủ để thông qua khảo hạch Huyền cấp, nếu không chúng ta trực tiếp tham gia khảo hạch Huyền cấp?"

Nói tới đây, Yến Huyền lại nhìn về phía Trình Dao, ôn hòa nói:

"Lấy với thực lực hiện tại của ngươi, có lẽ nên yên yên ổn ổn tu luyện mấy chục năm rồi tính, trong tình huống khắc dấu phù triện Thần Binh đều cực kỳ gian nan, muốn thông qua khảo hạch Huyền cấp quả thực là mơ tưởng."

Lúc này, Yến Huyền đột nhiên ở bên cười nhạo một tiếng, nói:

"Muốn trở thành Phù triện sư Huyền cấp?"

"Không phải trước đó Mục công tử hỏi thăm tin tức liên quan tới Vân Mộng trạch sao?"

Tin tức này phủ Thành chủ không cách nào biết quá nhiều, bất quá Liên Minh Phù Triện Sư lại có rất nhiều tin tức về Vân Mộng trạch."

"Chẳng qua. . . . . . Có lẽ Mục công tử cần nỗ lực trở thành Phù triện sư Huyền cấp mới có thể tiếp xúc đến một ít nhiệm vụ tiến về Vân Mộng trạch."

Mục Phù Sinh vừa nghe xong sắc mặt hơi cứng đờ.

Ý gì đây?

Cho nên nói lão tử diễn lâu như vậy, cầm danh hiệu Phù triện sư Hoàng cấp vẫn không cách nào nhận được tin tức về Vân Mộng trạch?

Nghĩ đến đây, Mục Phù Sinh xoay đầu nhìn về phía Doãn Sĩ Liêm, biểu tình có chút không tốt.

Doãn Sĩ Liêm gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói:

"Ta cho rằng Mục công tử có thực lực trực tiếp vọt tới Phù triện sư Huyền cấp."

Bất quá Trình Dao tựa hồ không có nghe hiểu rõ, ngược lại còn đang cười nói:

Ngụ ý chính là ta đây không muốn có bất kỳ quan hệ gì với ngươi nên ngươi nhanh cách xa ta một chút!

Mục Phù Sinh xua tay nói.

"Không cần, các ngươi cũng cho chúng ta tin tức mà chúng ta muốn, coi như đã thanh toán xong."

Đừng, ngươi cách ta xa một chút chính là cảm tạ tốt nhất với ta.

Mục Phù Sinh: ". . . . . ."

"Ta không tham gia, xin Yến công tử cứ tự nhiên."

Nghe vậy, Yến Huyền khẽ nhíu mày.

Nhưng lúc này, Mục Phù Sinh lại đứng dậy, chỉ thấy hắn nhìn về phía nam tử trung niên, hỏi:

"Nhiệm vụ liên quan tới Vân Mộng trạch chỉ có phù triện sư Huyền cấp mới có tư cách tiếp sao?"

Nam tử trung niên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn thoáng qua Mục Phù Sinh, gật gật đầu:

"Dù nói như thế nhưng Vân Mộng trạch được gọi là sinh mệnh cấm khu không phải không có lý do, khuyên ngươi một câu, không cần ảo tưởng."

"Đa tạ."

Mục Phù Sinh gật đầu nói:

"Bất quá hiện tại còn có thể tiếp tục tham gia khảo hạch Huyền cấp sao?"

Nam tử trung niên hơi sửng sốt.

Trình Dao, Doãn Sĩ Liêm, Yến Huyền cùng với người chung quanh đều sửng sốt.

Đại ca?

Ngươi không sao chứ?

Ngươi khắc dấu phù triện Thần Binh mà đã gian nan như thế rồi giờ ngươi còn muốn tham gia khảo hạch Huyền cấp?

Yêu cầu khắc dấu ra một phù triện Thần Tướng mới được nha!

Chênh lệch độ khó không phải chỉ một chút.

Yến Huyền cũng khuyên nhủ:

"Vị đạo hữu này, ngươi đừng xúc động, khắc dấu phù triện không nằm trong khả năng của mình, một khi sơ suất sẽ dẫn tới phản phệ, đến lúc đó thì mất nhiều hơn được."

Bất quá cũng không biết là hư tình hay là giả ý.

Nam tử trung niên nhìn Mục Phù Sinh, hỏi:

"Có thể, nhưng ngươi chắc chắn sao?"

Mục Phù Sinh gật đầu.

Không có biện pháp.

Vì Tiểu Hắc sư huynh chỉ có thể làm như vậy.

Nếu không thì gia nhập Liên Minh Phù Triện Sư này cũng không có tác dụng.

Lúc này Trình Dao cũng tiến lên nói:

"Ta đây cũng tham gia khảo hạch Huyền cấp đi."

Yến Huyền: ". . . . . ."

Mục Phù Sinh: ". . . . . ."

Những người xem chung quanh suýt nữa cười thành tiếng.

Bọn họ đều có chút đau lòng thay Yến Huyền.

Còn Mục Phù Sinh thì lại tận tình khuyên bảo:

"Trình Dao cô nương, ngươi không cần bởi vì chút chuyện bên ngoài mà bức bách mình là chuyện mà mình không thích."

Chuyện bên ngoài tự nhiên Mục Phù Sinh đang nói chính mình.

Trình Dao lại cười, lắc lắc đầu nói:

"Cũng không phải là chuyện ta không thích nha, ta rất thích phù triện chi đạo."

Mục Phù Sinh bất đắc dĩ.

Có phải đầu óc cô nương này có vấn đề hay không?

Nói thế này mà còn không hiểu?

Hiện tại, Mục Phù Sinh cảm giác như một quyền đánh vào bông vậy. . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận