Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 651 - Khô mộc phùng xuân

. . . . . .

Kiếm Tiên đại biểu cho cái gì, không ai hiểu rõ hơn những cường giả phía trên.

Giới vực trung vĩ độ chưa bao giờ thiếu kiếm tu.

Nhưng kiếm tu có thể đạt tới cấp độ Kiếm Tiên thì có bao nhiêu người?

Số người được biết đến còn chưa nhiều hơn số ngón trên hai bàn tay!

Hoắc Chính Hành chính là một trong số đó.

Tuy rằng Diệp Thu Bạch còn chưa chính thức đạt tới cấp độ Kiếm Tiên nhưng cũng đã chạm tới ngưỡng cửa Kiếm Tiên.

Có thể tưởng tượng được đệ tử của các thế lực, thậm chí những cường giả phía trên Luận đạo đài càm thấy kinh ngạc thế nào.

"Sao đại sư huynh có thể thu hút sự chú ý như vậy, không biết học theo ta sao?"

Có thể tưởng tượng được sau Vạn vực thi đấu lần này, danh tiếng của Diệp Thu Bạch, Tiểu Hắc cùng với Mục Phù Sinh coi như triệt để vang vọng toàn bộ giới vực trung vĩ độ...

Thiên phú quá mức yêu nghiệt...

Trong Vạn vực thi đấu lần này ngươi và đại sư huynh thật sự không khác nhau chút nào...

Trước đó chưa từng có, sau này liệu có người nào có thể phá vỡ kỷ lục này hay không thì bọn họ không biết được.

Cảm nhận được thanh cự kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu Diệp Thu, Tô Mộ U không dám giữ lại bất cứ thứ gì.

Cho dù là bọn họ kiến thức rộng rãi thì cũng chưa từng nghe nói qua có một gã kiếm tu còn đang ở Biến Huyết cảnh có thể sờ đến ngưỡng cửa Kiếm Tiên!

Tiểu Hắc gãi gãi đầu.

Nhưng mà có thể tưởng tượng, loại người này mấy chục vạn năm cũng không có khả năng xuất hiện thêm người thứ hai!

Có thể nói, từ xưa đến nay chỉ có một người.

Tuy Tiểu Hắc không nói gì nhưng trong lòng lại thầm nghĩ.

Cho nên một kích này Tô Mộ U triển khai toàn bộ thực lực.

Nhìn vẻ mặt của mọi người mà Mục Phù Sinh ở phía dưới cũng có chút lo lắng.

Trên thân Thúc Long Thao Thiết đỉnh đều có cổ tự huyền diệu không ngừng hiện lên.

Không biết vì cái gì, trong đầu xuất hiện hình ảnh sư tôn giậm chân mắng chửi. . . . .

Kiếm tu và Kiếm Tiên, dù là kẻ đó chưa triệt để bước vào Kiếm Tiên thì sự chênh lệch giữa hai khái niệm này cũng đã như là cách biệt giữa trời và đất.

Giống như làn sương phủ trong rừng rậm ban mai vậy, kiếm ý như là hơi nước mà trải rộng ở trong không khí, không chỗ nào không có.

Không chỉ bao gồm Luận đạo đài!

Nàng đưa cả hai tay ra cùng một lúc.

Diệp Thu Bạch vẫn còn mang sắc mặt bình thản, tay phải thò ra hóa ngón tay thành kiếm chỉ hướng Thúc Long Thao Thiết đỉnh kia.

Rồi con rồng nương theo tiết tấu xoay tròn nhanh chóng của Thúc Long Thao Thiết đỉnh mà không ngừng xoay quanh!

Cảm giác áp bách long trời lở đất quét về phía Diệp Thu Bạch!

Nhưng là thanh cự kiếm mang theo khí tức Kiếm Tiên này lại không bị cản trở tí tẹo nào.

Từng đợt tiếng gầm hóa thành sóng âm vô tận, chỗ sóng âm đi qua lại có từng luồng sóng văn khuếch tán ra chung quanh bao trùm cả cự kiếm vào trong đó.

Phát ra tiếng gầm rung trời động đất!

Chỉ trong khoảnh chớp mắt.

Vào giờ khắc này, Thúc Long Thao Thiết đỉnh bắt đầu điên cuồng xoay tròn.

Bàn Long và Thao Thiết trên thân đỉnh vậy mà giống như đang tỉnh lại.

Thoát khỏi trói buộc của thân đỉnh.

Cả phạm vi chung quanh Luận đạo đài đều bị khí tức Kiếm Tiên tràn ngập.

Thấy vậy, sắc mặt Tô Mộ U ngưng trọng, quanh thân nàng có chữ cổ lơ lửng.

Một kiếm này giống như muốn chém phá không gian, chém nát hết thảy hư vọng.

Cùng lúc với một ngón tay của Diệp Thu Bạch, cự kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu chém thẳng tới Thúc Long Thao Thiết đỉnh!

Nơi một kiếm này đi qua, những sóng âm kia ẩn chứa quy tắc hoàn chỉnh kia vào giờ khắc này cũng không ngừng vặn vẹo, lập tức tiêu tán.

Tô Mộ U thấy thế, hai hàng lông mày lá liễu hơi nhíu xoắn vào nhau.

Hai tay một lần nữa đánh ra ấn quyết.

Thao Thiết cùng với Long Ảnh quấn quanh Thúc Long Thao Thiết đỉnh, đều đang phát ra tiếng rống giận trùng thiên, vùng đến muốn va chạm vào cự kiếm!

Bốn chân của con Thao Thiết không ngừng giẫm đạp vào hư không.

Tuy rằng đây chỉ là hư ảnh, nhưng Thao Thiết hôm nay cũng đã tiếp cận thực chất.

Khí tức Thái Cổ không ngừng xuất hiện từ trong thân thể nó.

Đồng thời, sau một hồi long ngâm, chiếc đuôi khổng lồ kia cũng vung lên.

Bốn chân Thao Thiết đồng thời oanh kích trên cự kiếm!

Thần sắc Tô Mộ U cũng biến đổi.

Như cây khô gặp mùa xuân!

Kiếm ý không giảm, ngược lại tăng!

Nhưng vào giờ khắc này, bộ phận lúc sáng lúc tối trên thân của cự kiếm lại bắt đầu tu bổ với tốc độ mắt thường có thể thấy được!

Kiếm ý vốn đang bị lưu tán, khiến cho cự kiếm lúc sáng lúc tối trông như thể sắp tiêu tán.

Trong lúc bất chợt, một luồng sinh chi ý không ngừng quấn quanh cự kiếm.

"Đây là bí pháp Tô gia, khi phóng thích bí pháp, lại phối hợp với Thúc Long Thao Thiết đỉnh là có thể cưỡng ép khiến Thúc Long Thao Thiết đỉnh đạt tới phạm trù Thiên Tiên."

"Tuy đã giảm được độ chênh lệch cấp bậc vũ khí, nhưng vì thế mới dẫn đến chuyện lộ ra độ chênh lệch về mặt cảnh giới."

Bọn họ đều biết, thanh kiếm trong tay Diệp Thu Bạch kia là kiếm cấp bậc Thiên Tiên.

Nhưng sao mà bọn họ có thể biết được, Diệp Thu Bạch đơn thuần chỉ dựa vào thanh kiếm cấp Thiên Tiên này mà có thể không ngừng tác chiến vượt biên?

Khi một lần nữa nhìn về phía Diệp Thu Bạch, mọi người đều hơi sửng sốt.

Bọn họ phát hiện, sắc mặt Diệp Thu Bạch cũng không vì vậy mà cảm thấy kinh ngạc.

Thần sắc của hắn vẫn lạnh nhạt như cũ.

Giống như tất cả đều ở trong lòng bàn tay.

Chỉ thấy hắn chỉ một ngón tay về hướng cự kiếm.

Lâm Trí Nam nói ra nguyên nhân.

"Cảnh giới chênh lệch quá lớn, hơn nữa Tô Mộ U còn đang sử dụng chiếc đỉnh cấp bậc nửa bước Thiên Tiên."

Phía dưới đài, có người bất đắc dĩ lắc đầu.

Toàn bộ cự kiếm lúc sáng lúc tối!

Kiếm ý bên trong cự kiếm do kiếm ý tiếp cận Tiên cảnh hóa thành có dấu hiệu bắt đầu lưu tán.

Tốc độ chém xuống của cự kiếm cuối cùng bị đình trệ.

Sinh chi ý!

Sinh tử ý cảnh chính là pháp tắc vô thượng trong thiên địa.

Diệp Thu Bạch không chỉ đi được xa như vậy ở trên con đường kiếm đạo.

Vậy mà còn lĩnh ngộ sinh chi ý?

Diệp Thu Bạch vận chuyển Thái Sơ kiếm kinh trong cơ thể.

Dưới sự tu bổ của sinh chi ý.

Uy năng của cự kiếm không chỉ được khôi phục, mà còn có sự tăng trưởng vượt trội hơn xưa!

Lập tức, kiếm chỉ của Diệp Thu Bạch xẹt qua từ trên xuống dưới.

Kiếm ngâm từng trận!

Vang tận chân trời!

Cự kiếm trực tiếp chém xuống, vậy mà trực tiếp xẻ Thao Thiết cùng với Long Ảnh chiếm cứ ở phía trước làm hai mảnh!

Thao Thiết và Long Ảnh lần lượt biến mất.

Cự kiếm tiếp tục tiến về phía trước, kiếm phong vô cùng sắc bén ầm ầm chém xuống!

Trực tiếp chém vào chiếc đỉnh Thúc Long Thao Thiết không ngừng xoay tròn đang tràn ngập chữ cổ huyền diệu kia.

Ầm ầm!

Dư ba tức khắc bùng nổ!

Lúc này, không gian còn xuất hiện vô số khe hở thật nhỏ như bị xé mở và không ngừng lan rộng ra.

Càng làm cho mọi người cùng với Tô Mộ U kinh hãi chính là còn có cả những vết rách đang không ngừng hiện lên trên hoa văn cổ tự Thúc Long Thao Thiết đỉnh...

Trong tình huống cảnh giới chênh lệch lớn như vậy mà vẫn có thể đánh bại Tô Mộ U sao?

Sắc mặt của Yêu Quý càng lúc càng ngưng trọng.

Nếu để cho hắn chống lại Tô Mộ U.

Dưới sự hạn chế của Thúc Long Thao Thiết đỉnh của Tô Mộ U, chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể khuất nhục mà cam đoan bất bại.

Còn về việc đánh bại?

Tỷ lệ cược quá nhỏ.

Nhưng Diệp Thu Bạch thì sao?

Chữ cổ trên bề mặt Thúc Long Thao Thiết đỉnh hiện giờ đang không ngừng vỡ nát.

Khí tức áp bách trên đó cũng đang không ngừng yếu bớt.

Diệp Thu Bạch lại vạch xuống một ngón tay.

Kiếm lại chém!

Chữ cổ ầm ầm vỡ nát!

Thúc Long Thao Thiết đỉnh hóa thành một đạo lưu quang rồi bay về lại nạp giới của Tô Mộ U.

Diệp Thu Bạch bước ra, thanh kiếm trong tay nhắm thẳng vào Tô Mộ U, khẽ cười nói:

"Kết thúc chưa?"

Trên khuôn mặt thanh nhã của Tô Mộ U vẫn là nét kinh ngạc như trước, hiển nhiên nàng còn chưa kịp phản ứng.

Nàng, thua?
Bạn cần đăng nhập để bình luận