Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1189 - Giết gà dọa khỉ

. . . .

Tiểu Hắc vốn là Ma Chủ, trong tinh vực tôn sùng cường giả này, Tiểu Hắc biết nên thuần phục thuộc hạ như thế nào.

Khi ba mươi sáu người cảm nhận được khí tứ Tiểu Hắc lộ ra, nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong lòng bỗng có cảm giác kính sợ cùng với hoảng hốt.

Chỉ nghe Tiểu Hắc thản nhiên nói:

"Ta biết các ngươi không phục ta, đương nhiên ta cũng không ép buộc các ngươi phục tùng, chỉ là người không phục tùng không có khả năng tiếp tục ở doanh trướng của ta."

"Đương nhiên sau khi bị bản thống lĩnh trục xuất doanh trướng, các ngươi cảm thấy các thống lĩnh khác sẽ nguyện ý tiếp nhận các ngươi sao?"

An Khâu đứng đó nghe những lời này, sắc mặt hơi ngưng trọng.

Cho dù là hắn có thiên phú rất mạnh, nhưng bởi vì không phục tùng mà bị trục xuất doanh trướng thì các thống lĩnh khác cũng không có khả năng tiếp nhận.

Tiểu Hắc lại không nói gì mà đi tới trước mặt An Khâu, nói:

"Đúng vậy!"

Tất cả mọi người đều bị trục xuất, ngươi làm thống lĩnh chắc chắn cũng sẽ bị cấp trên khiển trách."

Đồng tử An Khâu co lại, lập tức vội vàng gật đầu nói:

Nhưng có một kẻ tên là Vương Nguyên Bạch cứng cổ nói:

Bình thường không cần thiết sử dụng Long chi trảo thì hắn sẽ không sử dụng.

Mặc dù cấm quân cần những người có thiên phú và thực lực cường đại nhưng càng cần người có thể phục tùng mệnh lệnh hơn, không cần những kẻ dám làm trái lệnh thống lĩnh!

Ngay cả Nhạc Tuần ở phía sau nghe vậy cũng sửng sốt.

"Vậy ngươi có bản lĩnh thì cứ đuổi tất cả chúng ta!

Nếu bị trục xuất khỏi doanh trướng, kết cục dành cho bọn họ chính là rời khỏi Ma vương cấm quân...

"Có phải khi ngươi tu luyện Long chi trảo sẽ cảm giác ngón tay và cánh tay đau đớn như bị kim châm hay không?"

"Đến lúc đó các ngươi sẽ không thể giữ được cánh tay của mình nữa."

Nghe vậy, những người khác cũng gật đầu.

"Kinh mạch hoại tử, thần kinh tê liệt."

Hắn cũng gặp phải loại tình huống này, chỉ là quanh năm sử dụng đan dược chữa trị cánh tay lúc này mới làm cho cánh tay khá hơn một chút.

"Ngươi cũng cẩn thận nghe, tuy rằng dùng đan dược có thể ngăn chặn ám tật do tu luyện Long chi trảo không thỏa đáng dẫn đến, bất quá ám tật sẽ dần tích tụ rồi bộc phát một lần!"

"Nhìn một chút là biết."

Ta sáng tạo ra sao có thể không biết?

Bởi vì hỏa độc bên trong không phải là thứ mà người không tu luyện hỏa đạo có thể thừa nhận!

"Sao ngươi biết?"

"Tin... hay không tin đây?"

Cho dù dùng thần dược nào đó tái tạo cũng không có khả năng khôi phục lại lúc toàn thịnh, điều này đối với người luyện thể mà nói là đả kích trí mạng.

Nghĩ tới đây, yết hầu An Khâu lăn lăn, sau đó trực tiếp nuốt lấy Hắc Viêm Hỏa Đan!

Hắn thầm nghĩ, đối phương cũng không cần phải hãm hại hắn, huống hồ... hắn chỉ là quân cờ hắn dùng để lôi kéo những người khác, một khi thất bại... Hắc Mộc này không có khả năng được thủ hạ tín nhiệm.

An Khâu thấp thỏm ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Hắc, khi nhìn thấy sự lạnh nhạt của Tiểu Hắc.

Nhạc Tuần ngưng trọng nói.

"Đúng lúc chỗ ta có một viên, ngươi có thể thử xem ta nói có đúng hay không."

Tiểu Hắc ném một viên đan dược màu đen ra.

An Khâu tiếp nhận, chỉ mới đặt trong lòng bàn tay mà đã cảm giác có hỏa độc kịch liệt thẩm thấu!

Tiểu Hắc thản nhiên nói:

Hắc Viêm Hỏa Đan đối với người tu luyện hỏa đạo mà nói chính là đan dược cực phẩm, nhưng đối với những người khác thì lại là kịch độc!

"Nếu muốn hoàn toàn chữa khỏi cũng rất đơn giản, hai năm tới không nên thi triển Long chi trảo nữa, sau đó dùng Hắc Viêm Hỏa Đan rèn luyện cánh tay, dùng hỏa độc để xoa dịu ám tật."

Sau đó ánh mắt tập trung vào An Khâu, nói:

Khi vào trong cơ thể, giống như không phải là một viên đan dược tiến vào trong cơ thể mà là một đoàn liệt hỏa hừng hực thiêu đốt!

Tiểu Hắc thản nhiên nói:

"Ép hỏa độc đến cánh tay."

An Khâu làm theo.

Sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng lăn xuống!

Cả cánh tay như bị đốt trụi!

Dựa theo lời Tiểu Hắc nói, hắn kiên trì trọn vẹn nửa ngày, hiệu quả của Hắc Viêm Hỏa Đan mới dần dần biến mất.

An Khâu cũng thở hổn hển nửa quỳ trên mặt đất.

Có người cẩn thận hỏi:

"Người ở đây chỉ cần nguyện ý lưu lại có thể thỉnh giáo ta trên phương diện tu luyện, chỉ cần ta có thể giải quyết sẽ giúp các ngươi giải quyết.

Lúc này Tiểu Hắc bỗng nói:

Hành động của Nhạc Tuần giúp hắn tiết kiệm không ít thời gian.

Tuy rằng không biết vì sao, bất quá Tiểu Hắc vẫn vui vẻ tiếp nhận.

Dù sao thời gian Nhạc Tuần tu luyện Long chi trảo khá dài, tự nhiên biết rõ trong quá trình tu luyện sẽ phát sinh vấn đề gì, hắn hỏi ra nhưng trong lòng đã sớm có đáp án.

Nếu không cũng không cần phải hỏi chuyện này, hơn nữa trịnh trọng nói lời cảm tạ trước mặt những người khác.

Hơn nữa nghe giọng điệu thì An Khâu đã thừa nhận Hắc Mộc là thống lĩnh mới, chịu phục rồi.

Lúc này Nhạc Tuần cũng hỏi:

"Hắc Mộc thống lĩnh, sau đó phải giải quyết vấn đề lắng đọng hỏa độc của Hắc Viêm Hỏa Đan như thế nào?"

Tiểu Hắc xoay người trở lại doanh trướng trước, đứng lại sau hồi đáp:

"Rất đơn giản, thời điểm tu luyện Long chi trảo cần phóng thích nhiều khí lực để hỏa độc tiếp xúc với ám tật, lần tiếp theo tu luyện Long chi trảo có thể thanh trừ hỏa độc."

Nhạc Tuần giật mình, vội vàng khom người nói:

"Đa tạ Hắc Mộc thống lĩnh chỉ giáo."

Tiểu Hắc kinh ngạc nhìn thoáng qua Nhạc Tuần.

Xem ra tên này chuẩn bị quy phục.

Đây chính là chuyện mà ngay cả Nhạc Tuần thống lĩnh cũng không cách nào giải quyết!

Lời nói của An Khâu làm cho mọi người đều cả kinh.

Hắn có thể cảm nhận được ám tật trên cánh tay còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn nhưng đã có sự cải thiện!

"Đa tạ Hắc Mộc thống lĩnh chỉ đạo!"

An Khâu kinh hỉ, không có phản ứng người này mà nhìn Tiểu Hắc nói:

"Thế nào rồi An Khâu? Có hiệu quả không?"

"Người không tới nếu còn muốn ở lại doanh trướng cần hoàn thành nhiệm vụ, lấy độ hoàn thành nhiệm vụ để đổi lấy phần thưởng này."

Tiểu Hắc cố ý nói to, khiến toàn bộ thuộc hạ trong doanh trướng đều nghe được.

Trong lúc nhất thời, những người không tới đều sửng sốt, lập tức chạy về phía doanh trướng thống lĩnh.

Khi tới nơi này lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến bọn họ khó có thể tin.

Ba mươi sáu vị thuộc hạ, bao gồm Nhạc Tuần và Thư Minh đều quỳ một gối xuống đất, hướng về Tiểu Hắc cao giọng quát:

"Bái kiến Hắc Mộc thống lĩnh!"

Sau khi nhìn thấy An Khâu và Nhạc Tuần thống lĩnh thừa nhận Hắc Mộc.

Hơn nữa Hắc Mộc thống lĩnh còn thể hiện bản lĩnh của mình.

Bọn họ cũng không muốn dây dưa nữa.

Những người mới tới kinh ngạc không thôi, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Không phải đã nói sẽ không thừa nhận Hắc Mộc sao?

Mới qua bao lâu mà đã thay đổi quyết định rồi?

Hơn nữa Nhạc Tuần thống lĩnh cũng tự mình thừa nhận?

Sau khi nghe được người ở đây giải thích, bọn họ rốt cục hiểu ra, cảm thấy hối hận, vì sao phải bảo trì sự kiêu ngạo làm gì.

Kết quả bỏ lỡ một cơ hội tốt để tu luyện sao?

Người ở chỗ này, không ai mà muốn mình trở nên mạnh mẽ?!

Đột nhiên Tiểu Hắc quay đầu nhìn về phía Vương Nguyên Bạch, lạnh giọng nói:

"Đương nhiên, xuất phát từ sự bất kính của cấp dưới đối với bản thống lĩnh, ta không giết ngươi, nhưng tội chết khó tránh, tội sống khó tha, ngươi rời khỏi Hắc Mộc doanh đi."

Sắc mặt Vương Nguyên Bạch trắng bệch.

Đây là giết gà dọa khỉ, hắn chính là con gà bị giết.

Nhưng mà ai kêu hắn lên tiếng làm gì? Dẫn đến thân phận Ma vương cấm quân của mình kết thúc như thế này?

Vương Nguyên Bạch đành phải bất đắc dĩ rời đi.

Tiểu Hắc cũng dùng thời gian nhanh nhất đạt được sự tin phục của các thuộc hạ còn lại!

Bên kia.

"Thân phận không thành vấn đề sao?"

"Hồi bẩm đại thống lĩnh, quả thật không có vấn đề gì."

Trong bóng tối, đại thống lĩnh hai mắt híp lại, lạnh giọng nói:

"Không có vấn đề chính là vấn đề lớn nhất, vậy thì nhìn xem Hắc Mộc thống lĩnh có thể hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất sau khi trở thành thống lĩnh hay không..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận