Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 318 - Ma kích ra

Tiểu Hắc đứng giữa không trung.

Ma ảnh giáng thế, ma khí tung hoành!

Không trung giống như trở nên u ám hơn trong khoảnh khắc này.

Giờ khắc này.

Tiểu Hắc tựa như ma thần buông xuống.

Trịnh Vĩnh Kỳ nằm trên đài luận võ đã bị tàn phá, khóe bên tràn máu, trông cực kỳ chật vật!

Mọi người kinh hãi nhìn một màn này.

Hiển nhiên, Tiểu Hắc không tính buông tha Trịnh Vĩnh Kỳ.

Chẳng lẽ Diệp Thu Bạch còn chiêu áp đáy hòm sao?

Hắn biết, loại người giống Diệp Thu Bạch sẽ không vu khống, cáo mượn oai hùm!

Thủ đoạn.

Nếu Diệp Thu Bạch đã nói thế này thì Dương Chấn Hoài cũng không cần khuyên nữa.

Dương Chấn Hoài cũng lên tiếng khuyên bảo: "Diệp tiểu hữu, nơi này là phủ Thành chủ, thành chủ Trịnh Vĩnh An là người mạnh nhất Vân Khởi thành này, một khi Trịnh Vĩnh An nổi giận, dù có lão tổ ra mặt cũng không thể ngăn cản được đâu."

Dù không cố tình phóng thích nhưng hơi thở Đế cảnh hậu kỳ vẫn tràn ra.

Hắn thật sự muốn giết nàng.

Hiện giờ.

Diệp Thu Bạch lại lắc lắc đầu nói: "Không cần lo lắng, ta có thủ đoạn của mình."

Nhưng nơi này là địa bàn của phủ Thành chủ, sao hắn dám chứ?

Có thể chống lại cường giả Đế cảnh hậu kỳ?

Hắn không nghĩ tới Trịnh Vĩnh Kỳ sẽ thua trong tay Tiểu Hắc.

Dương Chấn Hoài hơi sửng sốt.

Hơn nữa còn bị nghiền ép.

Trịnh Vĩnh An nhìn thấy cảnh này mà mặt xanh mét.

Hiển nhiên hắn đã nổi giận!

Chỉ thấy hắn xuất hiện giữa không trung, ngăn trước mặt Trịnh Vĩnh An.

Một cảm giác áp bạch cực kỳ cường đại ép tới Tiểu Hắc!

Trong ngọc bội này có kiếm trận mà Lục Trường Sinh bố trí, hắn giao cho Diệp Thu Bạch để phòng thân.

"Đủ rồi!"

Kiếm trận này khiến hắn cảm nhận được sự uy hiếp.

Thất bại thảm hại!

Sắc mặt Trịnh Vĩnh An trông cực kỳ khó coi, hắn nói: "Các ngươi thật muốn làm tuyệt sao?"

Đây là loại kiếm trận nào?

Mặc dù Trịnh Vĩnh An hắn là cường giả Đế cảnh hậu kỳ nhưng cũng phải kiêng kị ba phần!

Chỉ nghe Trịnh Vĩnh An rống to.

Kiếm trận cũng hoàn toàn chống đỡ hơi thở áp bách của Trịnh Vĩnh An.

Đồng thời cũng khiến Trịnh Vĩnh An kinh sợ!

Chỉ thấy Trịnh Vĩnh An âm tình bất định nhìn kiếm trận trước mắt.

Nhưng mà lúc này Diệp Thu Bạch ra tay.

Một kiếm trận tràn ngập hơi thở hủy diệt được phóng thích.

Ầm!

Một miếng ngọc bội rời tay.

Diệp Thu Bạch khẽ cười: "Thành chủ đại nhân, không màng sinh tử, chính là nữ nhi của ngài tự mình đáp ứng, bây giờ ngài lại ra tay can thiệp thì không tốt lắm đâu?"

Trịnh Vĩnh An nghe xong sắc mặt càng thêm khó coi.

"Nàng là nữ nhi của ta, chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn nàng bị giết?"

"Hơn nữa, nếu hắn bị giết thì ngươi cũng sẽ ra tay đi?"

Nghe đến đây.

Diệp Thu Bạch lại không chút do dự nói: "Sư đệ ta sẽ không thua, cũng không có khả năng thua!"

Giọng điệu tràn ngập sự tự tin khiến sắc mặt Trịnh Vĩnh An không khỏi biến hóa.

Lúc này.

Trên đài luận võ, Trịnh Vĩnh Kỳ cắn môi, chậm rãi đứng dậy nói: "Phụ thân, ta còn không có bại."

Hơi thở của Trịnh Vĩnh Kỳ bắt đầu tăng lên.

Trông có vẻ yêu diễm, thê mỹ!

Ấn ký bông tuyết giữa hai chân mày nhanh chóng hóa thành màu máu trong khoảnh khắc này.

Gió tuyết bắt đầu gào thét!

Hô hô hô!

Chỉ thấy Trịnh Vĩnh Kỳ lau vết máu bên khóe miệng, ngón tay dính máu quẹt vào ấn ký bông tuyết trắng tinh giữa hai chân mày!

Giữa hai chân mày của Trịnh Vĩnh Kỳ xuất hiện một ấn ký hình bông tuyết màu trắng.

Khi ấn ký bông tuyết này xuất hiện thì nhiệt độ không gian lập tức trở nên lạnh cóng, giống như đạt tới độ lạnh tuyệt đối!

Mọi người không khỏi rùng mình.

Bất đắc dĩ vận chuyển linh khí chống đỡ cỗ hàn ý lạnh đến xương tủy này!

Chẳng qua là bọn họ nhanh chóng cảm thấy kinh hãi vì phát hiện linh khí căn bản không cách nào chống đỡ cỗ hàn ý này.

Tựa như dòi đục trong xương!

Hàn ý thẩm thấu linh khí tiến vào trong cơ thể bọn họ!

Người tu đạo có cảnh giới hơi thấp phải bất đắc dĩ lui ra xa.

Nhưng vẫn chưa có xong.

"Nhưng nếu ngươi đã muốn chết, ta đây cũng sẽ không nương tay."

"Vốn không muốn thi triển một chiêu này, dù sao thi triển chiêu này thì ta phải chịu tác dụng phụ rất lớn."

Trong mắt có sự kiêng kị, cũng có sự nghiêm túc.

Chỉ thấy Trịnh Vĩnh Kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Hắc.

Xem ra, Trịnh Vĩnh Kỳ còn có tuyệt chiêu chưa thi triển!

Nghe nàng lên tiếng Trịnh Vĩnh An mới bình tĩnh lại.

Thân hình cũng dần dần dung nhập vào trong gió tuyết.

Từng bông tuyết màu máu bắt đầu hội tụ thành từng thanh kiếm nhỏ màu đỏ!

"Đây là bí thuật của Hàn Linh tông, nếu như ngươi có thể ngăn cản thì ta đây hoàn toàn thất bại."

"Nhưng ngươi cũng không có cơ hội . . . ."

Vừa dứt lời.

Từng thanh kiếm màu đỏ theo uy thế của gió lốc mà quét về phía Tiểu Hắc!

Khí thế khiến cho người ta phải sợ hãi!

Nhìn thấy một màn này nhưng Tiểu Hắc vẫn lạnh nhạt như cũ.

Giờ khắc này, trong tay Tiểu Hắc có thêm một thanh trường kích.

Thân kích được khắc từng đường ma văn.

Ma khí từ trong ma văn tràn ra.

Khi Tiểu Hắc lấy thanh trường kích này ra thì khí thế của hắn cũng tăng lên!

Ma ảnh to lớn phía sau cũng lấy ra một thanh trường kích!

Không sai.

Thanh trường kích này chính là vật mà Lục Trường Sinh cho Tiểu Hắc khi thu đồ.

Tên gọi: Cửu Thiên Ma Kích!

Đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Hắc sử dụng ma kích.

Ma tính ẩn chứa bên trong trường kích xông xông thẳng vào thức hải của Tiểu Hắc.

Suýt chút nữa khiến tâm thần hắn thất thủ!

Nếu như trong thức hải không có phong ấn bảo hộ.

Có khả năng Tiểu Hắc đã rơi vào trạng thái nhập ma như trước rồi!

Tiểu Hắc thở phào một hơi.

Hai tay cầm chặt Cửu Thiên Ma Kích.

Bắt đầu múa máy.

Ma khí mãnh liệt tựa như từng cơn sóng lớn cuốn về phía bão tuyết màu máu kia!

Ầm!

Không gian xuất hiện vết rách trong khoảnh khắc này!

Giống như không gian này không cách nào chịu đựng nổi ma uy bá đạo mà ma kích phát ra.

Khi ma kích rơi xuống, gió tuyết đầy trời bị phá tan trong chớp mắt.

Tất cả hoàn toàn tiêu tán!

Bóng dáng Trịnh Vĩnh Kỳ hiện ra trong tầm mắt.

Chỉ thấy nàng đang quỳ xuống, hai tay chống đỡ thân thể, không ngừng ho ra máu!

Mỗi một lần khụ đều sẽ có một ngụm máu tươi vương vãi.

Trịnh Vĩnh Kỳ thống khổ, kinh hãi nói: "Đây... Đây là vũ khí gì?"

Tiểu Hắc không có trả lời.

Giơ ma kích chỉ thẳng Trịnh Vĩnh Kỳ, nói: "Không màng sinh tử."

"Nếu ngươi bại, vậy thì chết đi."

Nói xong.

Mặc kệ Trịnh Vĩnh Kỳ đang sợ hãi, hắn vọt thẳng tới, ma kích ầm ầm quét.

Trịnh Vĩnh An nhìn thấy một màn này hét to.

Lập tức tung một chưởng.

Diệp Thu Bạch hừ lạnh, thúc giục kiếm trận!

Kiếm ý tràn ngập hơi thở hủy diệt hóa thành một thanh cự kiếm nghênh đón một chưởng này!

Lúc này, ánh mắt mọi người cũng chuyển dời theo ma kích trong tay Tiểu Hắc.

Ma kích trực tiếp nện vào thân thể Trịnh Vĩnh Kỳ.

Ầm!

Luận võ đài lại bị tàn phá thêm.

Vết máu vẩy đầy.

Hiển nhiên Trịnh Vĩnh Kỳ đã ngã xuống tại chỗ!

Mọi người kinh hãi muốn chết.

Tiểu Hắc không chỉ vượt cảnh giới chém giết Trịnh Vĩnh Kỳ mà còn ngang nhiên chém giết ở địa bàn của phủ Thành chủ.

Giết ngay trước mặt thành chủ Trịnh Vĩnh An.

To gan tới mức nào?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận