Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 812 - Thiên chuy bách luyện vì cực cảnh

. . . .

Ở phương diện kiếm đạo.

Tất cả mọi người Thảo Đường đều không hề do dự, lựa chọn tin tưởng Diệp Thu Bạch.

Dù sao thiên phú kiếm đạo yêu nghiệt của đại sư huynh đã rõ như ban ngày.

Huống hồ xem khảo nghiệm thứ nhất của truyền thừa.

Rõ ràng chính là khảo nghiệm thiên phú kiếm đạo, tư chất, cùng với ngộ tính của kiếm tu.

Không có liên quan nhiều đến thực lực.

Truyền thừa kiếm đạo cần so thiên phú kiếm đạo và ngộ tính sao?

Vết kiếm đan xen ngang dọc, có cạn có sâu, dài dài ngắn ngắn trông không hề có quy luật gì cả.

Tằng Quý Nguyên cùng Lại Thanh Vân đều không khỏi nhíu mày.

Ba người Diệp Thu Bạch, Tằng Quý Nguyên, Lại Thanh Vân đứng trước ba cây cột đá khác nhau.

Tựa hồ cũng không có chỗ huyền diệu.

Giờ phút này.

Muốn dùng kiếm ý Kiếm Tiên để kích phát kiếm ý hoặc là kiếm khí có khả năng còn lưu lại.

Đây không phải đưa thắng lợi đến bên miệng đại sư huynh, chỉ cần hắn muốn thì há mồm là có thể ăn.

Bắt đầu dùng phương thức của mình xem xem có thể tìm được kiếm ý còn tàn lưu trong vết kiếm hay không.

Trên đảo nhỏ có bề mặt bóng loáng như gương.

Tử Y nhìn thấy mấy người Hồng Anh Thạch Sinh không chần chờ đáp lại, cũng hứng thú nhìn về phía Diệp Thu Bạch.

Dùng tay khẽ vuốt lên cũng không có cảm nhận được một chút kiếm khí tàn lưu nào.

Đáng tiếc cột đá không hề có chút sứt mẻ.

Cả ba đang tập trung quan sát, lĩnh ngộ vết kiếm.

Ngay cả những vết kiếm đó cũng không bị hủy hoại!

Giống như Tằng Quý Nguyên liền lấy kiếm ý của mình bao trùm lên những vết kiếm này.

Lại Thanh Vân thì dùng kiếm không ngừng chém vào thân cột đá.

Vết kiếm dày đặc, có vết cạn cạn.

Nhìn những vết kiếm không đồng đều đan xen ngang dọc này mà trong lòng có suy nghĩ.

Những vết kiếm trên cột đá thực tế là người luyện kiếm lưu lại quá trình trưởng thành của mình.

Bên kia, Diệp Thu Bạch lại không có động tác.

Kiếm đạo cũng không ngoại lệ.

Hai người tạo ra động tĩnh rất lớn nhưng lại không có tiến triển.

Vết kiếm trên mỗi một cây cột đá đều có sự khác biệt rất nhỏ.

Hơn nữa nơi này có tới bốn cây cột đá.

Cột đá thô to, cao ngất lưu lại đâu chỉ trăm ngàn vạn vết kiếm sâu sâu cạn cạn?

Chỉ đưa tay khẽ vuốt vết kiếm trên cột đá.

Hoặc có thể nói là quá trình lĩnh ngộ kiếm đạo.

Bất kỳ một sự kiện sự vật.

Chỉ có thiên chuy bách luyện mới có thể đạt tới cực cảnh.

Đây là nơi mà tiền bối Kiếm Thần đã từng dùng để luyện kiếm sao?

Nói cách khác.

Vết kiếm sâu hơn chính là khi người luyện kiếm lĩnh ngộ được gì đó, thực lực tịnh tiến mới lưu lại.

Có thể thấy rõ là thời kỳ người luyện kiếm vẫn còn hơi yếu.

Diệp Thu Bạch không khỏi cảm khái.

Thành tựu Kiếm Thần, há có thể hạng người hời hợt.

Không chỉ có thiên phú tuyệt đỉnh mà còn phải có sự nỗ lực khiến người người kinh ngạc.

Nghĩ tới đây, Diệp Thu Bạch không thể kiềm lòng mà nhấc Hỗn Nguyên Tiên Kiếm lên.

Nhìn những vết kiếm trước mắt, trong đầu hắn bất giác xuất hiện một cảnh tượng.

Trước cột đá có một người thanh niên không ngừng múa may trường kiếm trong tay.

Diệp Thu Bạch cũng muốn vung kiếm theo thanh niên.

Nghĩ là làm.

Đại trưởng lão Thánh Phù tông thấy được Diệp Thu Bạch múa kiếm, không khỏi kinh ngạc nói:

Thấy một màn như vậy.

Áo xanh trên thân Diệp Thu Bạch cũng nhanh chóng bị thấm ướt, mồ hôi đầm đìa.

Cỗ nhiệt khí này có nhiệt độ cực cao, thậm chí khiến không gian chung quanh đang có xu thế vặn vẹo.

Quanh thân thể Diệp Thu Bạch có nhiệt khí tỏa ra.

Hôm nay, khi ánh mặt trời nóng rực đột phá tầng mây chiếu xuống trên mặt đảo bóng loáng, bề mặt hòn đảo như phủ thêm một lớp áo lụa vàng.

Ba ngày trôi qua.

Dù cho bọn họ xem không hiểu nhưng cũng lờ mờ đoán được.

Có lẽ đại sư huynh đã tiến vào trạng thái nào đó.

Đã bắt đầu lĩnh ngộ cột đá.

Quả nhiên, sau một ngày.

Lại Thanh Vân cùng Tằng Quý Nguyên bắt đầu nếm thử biện pháp khác.

Còn Diệp Thu Bạch thì vẫn luyện kiếm.

Hai ngày trôi qua.

Lại Thanh Vân cùng Tằng Quý Nguyên không còn nếm thử nữa mà khoanh chân ngồi trước cột đá, muốn hiểu được chỗ huyền diệu của vết kiếm trên cột đá.

Diệp Thu Bạch thì vẫn còn đang vung vẩy Hỗn Nguyên Tiên Kiếm.

Hồng Anh, Ninh Trần Tâm, Thạch Sinh, Tiểu Hắc, Mục Phù Sinh cùng với Mộc Uyển Nhi nở nụ cười nhàn nhạt tươi cười.

Giống như một người mới bước lên con đường luyện kiếm, nỗ lực theo đuổi bước qua ngưỡng cửa kiếm đạo.

Chỉ là vung kiếm bình thường mà thôi.

Không có phóng thích kiếm ý, cũng không có phóng thích tu vi.

Tử Y cũng cảm thấy có chút khó hiểu.

"Hắn đang làm cái gì?"

Đại trưởng lão Thánh Phù tông cùng với Tử Y đều cảm thấy rất là khó hiểu.

Tới cảnh giới như Diệp Thu Bạch.

Chỉ vung kiếm bình thường thôi vì sao lại ra mồ hôi?

Theo nhiệt khí bắt đầu tràn ngập cũng hấp dẫn ánh mắt của Tằng Quý Nguyên cùng với Lại Thanh Vân.

Giờ phút này, Diệp Thu Bạch đang chậm rãi tiến vào một trạng thái cực kỳ huyền diệu!

Thạch Sinh đột nhiên nói:

"Thiên nhân chi cảnh."

Thiên nhân chi cảnh?!

Tử Y kinh ngạc nhìn.

Thiên nhân chi cảnh trong tình huống cảnh giới không cao hoặc là nắm giữ ý cảnh không đủ sâu.

Chỉ cần có thiên phú siêu tuyệt là có thể tiến vào.

Dù là Tử Y ở thời điểm cảnh giới còn không cao cũng tiến vào một lần.

Nhưng mà với cảnh giới hiện giờ.

Kiếm đạo của Diệp Thu Bạch còn đạt tới cảnh giới Kiếm Tiên.

Thế mà vẫn có thể tiến vào thiên nhân chi cảnh?

Hắn làm như thế nào?

Trong lòng đại trưởng lão Thánh Phù tông cũng kinh hãi không thôi.

Đồng thời thầm nghĩ.

Những chuyện mà tông chủ làm tuyệt đối chính xác!

Loại yêu nghiệt cấp bậc như thế này phải dốc hết toàn lực mượn sức và bảo hộ!

Chỉ cần đối phương trưởng thành.

Ngày nào đó địa vị của Thánh Phù tông cũng sẽ như nước lên thì thuyền lên!

Tằng Quý Nguyên cùng Lại Thanh Vân thấy một màn như vậy cũng liếc mắt nhìn nhau.

Bọn họ đều có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Bọn họ ngay cả chỗ đặc biệt của cột đá đều không thể phát hiện.

Tìm kiếm huyền diệu từ vết kiếm cũng không có chút tiến triển.

Còn tiểu bối trẻ tuổi này luyện kiếm một cách bình thường lại tiến vào thiên nhân chi cảnh?

Đây là chuyện gì?

Nhưng mà Tằng Quý Nguyên cùng với Lại Thanh Vân cũng không có lựa chọn đánh gãy thiên nhiên chi cảnh của Diệp Thu Bạch.

Cả hai lẳng lặng xoay người tiếp tục quan sát vết kiếm trên cột đá.

Làm Kiếm Tiên phải có khí khái.

Trước đó bị truyền thừa Kiếm Thần làm choáng váng mới bám theo đuôi người ta.

Hiện giờ kêu cho bọn họ quấy rầy một tiểu bối lĩnh ngộ.

Thật sự không làm được.

Một khi làm ra loại chuyện này.

Sẽ gây tổn hại đến kiếm tâm, không thể nào cứu vãn.

Ở trung tâm bốn cây cột đá.

Một bóng dáng bên trong thanh kiếm hư ảo nhìn thấy cảnh này mà gật gật đầu.

Cuối cùng cũng có người có thể hiểu được dụng ý của chủ nhân khi thiết lập khảo nghiệm đầu tiên . . . . .

Người này có thể kế thừa truyền thừa của chủ nhân hay không đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận