Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 349 - Thân kiếm trảm bụi gai, thân thể làm đò

-

Ở Man hoang giới vực.

Vũ khí phân chia tương tự như cùng công pháp và đan dược.

Chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng bốn cấp bậc.

Mỗi cấp bậc lại chia thành thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm.

Còn tới Vô biên giới vực thì có thêm phía trên Thiên giai chính là Linh Khí.

Nghe tên đoán nghĩa.

Vũ khí có linh chính là Linh Khí.

Hiện giờ.

Tinh Vẫn Kiếm Hoàng tiếp tục nói: "Bổn hoàng đưa ngươi thanh kiếm này chỉ có một yêu cầu, ngày sau thay ta bảo vệ Tinh Vẫn Kiếm Tông."

Với thực lực hiện tại của Diệp Thu Bạch, dù tiêu hao hết linh khí trong cơ thể cũng chỉ đủ để rút ra một chút.

Chỉ nghe Tinh Vẫn Kiếm Hoàng cười nói: "Nói thật, đưa thanh kiếm cho ngươi bổn hoàng cũng có chút không nỡ, nhưng hiện giờ bổn hoàng sớm đã thân tử đạo tiêu, theo ta chìm vào quên lãng thì thật có lỗi với Tinh Vẫn."

Nếu không phải do có công pháp và thể chất của Diệp Thu Bạch cùng với kiếm ý chống đỡ thì sử dụng Linh khí hạ phẩm như Ám Ma kiếm mà đánh với người tu đạo cùng thực lực sẽ thiệt thòi hơn rất nhiều.

Tinh Vẫn Kiếm Hoàng cười cười, nói: "Tốt, Tốt lắm . . . . . Như vậy thì bổn hoàng cũng có thể yên tâm rồi."

Ám Ma kiếm vốn là một thanh kiếm Thiên giai đỉnh, sau khi hấp thu hàn băng kiếm linh hoang dại trong cơ thể Mộ Tử Tình thì lột xác thành Linh Khí hạ phẩm.

Diệp Thu Bạch cầm lấy Tinh Vẫn kiếm, cúi người, vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm túc nói với Tinh Vẫn Kiếm Hoàng.

Còn Thanh Vân kiếm mà sư tôn cho.

Nhưng ở Vô biên giới vực mà dùng Linh Khí hạ phẩm hiển nhiên đã không đủ đáp ứng.

Tinh Vẫn Kiếm Hoàng đưa cho hắn thanh Tinh Vẫn kiếm này, đúng lúc bù đắp vấn đề về vũ khí.

Nói tới đây, bóng dáng Tinh Vẫn Kiếm Hoàng càng thêm hư ảo.

Hiển nhiên không thể sử dụng thường xuyên rồi.

Tiếng nói cũng nhỏ dần đi.

"Chỉ cần Diệp mỗ không chết, nhất định toàn tâm bảo hộ Tinh Vẫn Kiếm Tông."

"Ngươi là người thích hợp kiếm đạo nhất mà bổn hoàng từng gặp . . . . ."

"Cho nên, mặc kệ như thế nào, suy nghĩ trong lòng chính là hướng mà kiếm chỉ đến."

Tinh Vẫn Kiếm Hoàng khẽ cười nói: "Ngươi là một hạt giống tốt, cũng là một hài tử tốt, nhớ kỹ lời mình nói là được."

Biến thành điểm điểm tinh quang.

Vẻ mặt không khỏi hiện chút tiếc thương.

Tinh Vẫn Kiếm Tông, trung ương bốn phong.

Diệp Thu Bạch biết Tinh Vẫn Kiếm Hoàng sắp hoàn toàn biến mất khỏi thiên địa này.

"Đã xảy ra cái gì? Kiếm ý biến mất?"

Mọi người cả kinh.

Hiện giờ đạo kiếm ý truyền thừa trong pho tượng Tinh Vẫn Kiếm Hoàng đã biến mất.

Hình như cảm nhận được cảm xúc của Diệp Thu Bạch.

Dung nhập vào tinh không đầy sao.

Diệp Thu Bạch nghe xong, đôi tay cầm kiếm ôm quyền, thân thể hướng về chỗ Tinh Vẫn Kiếm Hoàng biến mất chậm rãi cúi xuống.

"Vãn bối ghi khắc lời Kiếm Hoàng tiền bối!". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

"Đúng và sai, thiện và ác vốn chính là một khái niệm mà thôi."

Bóng Tinh Vẫn Kiếm Hoàng hoàn toàn biến mất.

Nói xong.

"Lấy tâm làm linh, lấy kiếm làm thân, thân thể làm đò, thân kiếm trảm bụi gai, chém hết mọi trở ngại, không cần nghĩ nhiều."

"Chẳng lẽ người này đạt được truyền thừa dẫn tới kiếm ý biến mất."

"Ai, chúng ta ở này tìm hiểu cả ngàn năm, lại không thu hoạch được gì, hiện giờ giỏ trúc múc nước, công dã tràng, thật sự có chút buồn cười."

Lâm Giới cũng cười khổ một tiếng.

Khi gặp nhau lần đầu ở Côn Luân Thiên Trì.

Lâm Giới xem Diệp Thu Bạch cũng chỉ là một kiếm tu có thiên phú trong nhiều tên kiếm tu mà thôi.

Nhưng từng hành động, từng bước đi của Diệp Thu Bạch đã lần lượt đánh nát ý nghĩ này.

Trương Vân Tông cũng đã quay lại.

Phía trước hắn có một nam tử trung niên.

Mọi người nhìn thấy nam tử trung niên này đều giật mình, lập tức cúi người nói:

Diệp Thu Bạch cười khổ nhìn Tinh Vẫn kiếm trong tay.

Kiếm Vô Phong lắc đầu nói: "Chuyện này không liên quan đến sư môn, hiện giờ kiếm tử có được truyền thừa của Kiếm Hoàng cùng với Tinh Vẫn kiếm, đã là kiếm tử của Tinh Vẫn Kiếm Tông."

Diệp Thu Bạch cổ quái nói: "Nhưng mà ta đã có sư môn."

"Kiếm tử áp đảo phía trên tông chủ, có thể hiệu lệnh tất cả mọi người trong Kiếm Tông!"

Kiếm Vô Phong giải thích: "Nhận được truyền thừa của Kiếm Hoàng, thu hoạch Tinh Vẫn bội kiếm chính là kiếm tử của Tinh Vẫn Kiếm Tông."

Diệp Thu Bạch mới vừa phục hồi tinh thần thấy một màn thế này cũng sửng sốt, ngay sau đó vội vàng tiến tới nâng Kiếm Vô Phong lên nói: "Tiền bối, đây là ý gì?"

Không nghĩ tới tên kiếm tu xa lạ này thế mà kinh động tông chủ!

Tông chủ chính là kiếm tu có cảnh giới kiếm đạo đạt tới vô thượng chi cảnh!

Chờ khoảng một nén nhang sau.

Diệp Thu Bạch mở mắt.

Đồng thời có Tinh Vẫn kiếm cũng xuất hiện trong tay hắn.

Kiếm Vô Phong thấy một màn như vậy, cảm khái nói: "Tinh Vẫn kiếm, bội kiếm của Kiếm Hoàng."

Ngay sau đó hắn làm một hành động khiến mọi người cảm thấy khiếp sợ!

Chỉ thấy Kiếm Vô Phong quỳ một gối, biểu tình nghiêm túc nói: "Kiếm Vô Phong, tham kiến kiếm tử!"

Trương Vân Tông cũng như thế!

Nhưng trong lòng lại như có sóng to gió lớn nổi lên.

Mọi người cũng không nói chuyện nữa.

Kiếm Vô Phong vẫy vẫy tay, ý bảo yên tĩnh.

Người tới đúng là tông chủ Tinh Vẫn Kiếm Tông, Kiếm Vô Phong!

Không sai.

"Tham kiến tông chủ!"

Thật không nghĩ tới còn có chuyện thế này.

Tinh Vẫn Kiếm Tông chính là một thế lực nhất lưu ở Vô biên giới vực, tuy rằng thực lực không còn bằng trước kia.

Nhưng nội tình vẫn tồn tại!

Để hắn hiệu lệnh một thế lực to lớn thế này, hắn cảm thấy áp lực cực kỳ lớn . . . .

Quay đầu lại nhìn về phía pho tượng Tinh Vẫn Kiếm Hoàng.

Diệp Thu Bạch phát hiện pho tượng đã biến thành một pho tượng bình thường.

Đã không còn kiếm ý truyền thừa.

Diệp Thu Bạch trầm ngâm một lúc.

Sau đó giơ Tinh Vẫn kiếm lên chém về phía pho tượng.

Một đạo kiếm ý ẩn chứa hơi thở của Tinh Vẫn Kiếm Hoàng rơi vào trên pho tượng!

Giờ phút này, trong pho tượng lại có Tinh Vẫn kiếm ý.

Trương Vân Tông và Kiếm Vô Phong liếc nhau, đều nhẹ nhàng gật gật đầu.

Diệp Thu Bạch lên tiếng nói: "Mặc kệ như thế nào, kiếm ý truyền thừa biến mất đều do Diệp mỗ tạo thành, hiện giờ lưu lại một đạo kiếm ý này, tuy rằng không bằng phía trước nhưng vẫn có thể giúp các vị tiếp tục tìm hiểu."

Nghe vậy.

Mọi người đều là gật gật đầu.

Ánh mắt có vẻ tán thưởng.

Những bất bình, khó chịu trong lòng đều biến mất vào giờ phút này.

Kiếm Vô Phong đi lên trước, cười nói: "Kiếm tử, theo ta đi thôi, hiện giờ ngươi nên biết một chút sự tình."

Diệp Thu Bạch cười khổ nói: "Tiền bối, ngươi cứ xưng hô ta như tiểu bối đi, ta có chút điểm không quen."

Kiếm Vô Phong cũng không miễn cưỡng, gật gật đầu.

"Vậy tốt, Thu Bạch, cùng ta đến Mật Tàng các đi."

"Việc này liên quan đến sứ mệnh của Tinh Vẫn Kiếm Tông."

"Nếu ngươi đã trở thành kiếm tử thì hẳn là ngươi cần biết."

Sứ mệnh?

Diệp Thu Bạch đi theo Kiếm Vô Phong.

Tất cả đều rơi vào trong mắt lão nhân lôi thôi đang ẩn thân trong một góc.

"Xem ra, lão nhân ta không nhìn lầm người . . . ."

"Tương lai, hắn sẽ là cứu tinh trong trận đại kiếp đó . . . . ."

Nói xong.

Lão nhân lôi thôi biến mất, giống như chưa từng xuất hiện bao giờ . . . . .

Giờ phút này.

Ở Man hoang giới vực.

Danh xưng Thảo Đường đã nổi tiếng khắp toàn bộ Man hoang giới vực.

Người tu đạo đều muốn gia nhập, nhưng bọn họ lại căn bản không cách nào gặp được Lục Trường Sinh. . . . . . . . . . . . . . .

Còn Lục Trường Sinh thì đang ở đâu?

Hắn đang nghiên cứu trận pháp.

Đã tới thời khắc mấu chốt nhất . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận