Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 262 - Ám Vực

Quan hệ nhân quả huyền diệu khó giải thích.

Lục Trường Sinh vẫn luôn lảng tránh nhân quả.

Có thể không ra khỏi cửa thì hắn liền không ra khỏi cửa.

Có thể tiếp xúc với ít người lại thì hắn liền ít tiếp xúc.

Một khi kết xuống nhân quả thì sau đó không thể thiếu vô số chuyện phiền phức.

Nhưng mà tất cả đều bắt đầu thay đổi sau khi hắn thu đệ tử...

Nghĩ đến đây.

Lục Trường Sinh muốn nói một câu...

Nghe lời người áo đen nói xong, ánh mắt hắn cũng lóe lên tia sáng lạnh.

"Ngươi cũng có thể hiểu là lời cảnh cáo đầy thiện ý."

Lục Trường Sinh cười cười.

Người áo đen gật gật đầu.

"Ngươi so với những người mà ta đã từng nhìn thấy không giống nhau..."

Hắn rất ngại nhân quả.

Đều do tiểu tử Diệp Thu Bạch khốn nạn kia!

A.

"Nhưng ngươi có biết hậu quả khi từ chối chúng ta là gì không?"

Lời Lục Trường Sinh nói khiến người áo đen cảm thấy kinh ngạc.

"Ta có thể hiểu là ngươi đang uy hiếp ta sao?"

Nhưng đồng thời Lục Trường Sinh hắn cũng là một người thích ăn mềm không ăn cứng.

Trong tiếng cười tràn ngập sự nhẹ nhàng thoải mái, khinh thường tất cả.

Tựa như ngày thường, tuy rằng đám tiểu tử thúi Diệp Thu Bạch luôn kiếm chuyện cho hắn làm, khiến hắn cảm thấy phiền muộn không thôi.

Lục Trường Sinh cười khẽ một tiếng.

Còn sợ dính vào phiền toái.

Trong không gian tức khắc có vô số bóng chủy thủ màu đen xuất hiện.

Người áo đen gật gật đầu, không nói gì thêm.

Hồng Anh thấy một màn như vậy, sắc mặt ngưng trọng.

Cũng muốn bênh vực người mình.

Che trời lấp đất!

Nhưng khi đệ tử bị khi dễ quá mức thì Lục Trường Sinh cũng sẽ tức giận.

Lục Trường Sinh nhíu mày.

Trong chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Lục Trường Sinh.

Mỗi một bóng mờ chủy thủ đều như đâm xuyên thấu qua không gian.

"Vậy có khả năng, lời cảnh cáo đầy thiện ý của ngươi ta không được ta tiếp thu rồi."

Dù là nàng ở thời kỳ đỉnh cao cũng không tự tin có thể tiếp được một thanh chủy thủ.

Khi người áo đen hạ tay xuống.

Từng bóng mờ chủy thủ nhanh chóng bắn nhanh về phía Lục Trường Sinh!

Hắn giơ bàn tay lên.

Hơi thở khiến người ta cực kỳ sợ hãi!

Từng luồng hàn mang giống như sát ý nhanh chóng khóa chặt Lục Trường Sinh!

Bóng chủy thủ nhưng lạp lấp lánh hàn mang.

Tiểu tử này không nói võ đức nha!

Không thèm nói một tiếng nào mà đã động thủ rồi.

Ừ... Không khác ta bao nhiêu.

Tất cả mọi người đều tập trung nhìn Lục Trường Sinh.

Không biết hắn sẽ chống đỡ những chủy thủ sắc nhọn tới cực hạn này như thế nào!

Là dùng trận pháp?

Hay là sẽ... Dựa vào thực lực bản thân?

Lục Trường Sinh nhanh chóng dưa ra đáp án cho mọi người.

Chỉ thấy hắn tùy ý nâng cánh tay lên.

Những điểm sáng nhanh chóng biến thành vô số điểm trắng nhỏ đón lấy bóng mờ chủy thủ!

Theo ngón tay này điểm tới.

Những điểm sáng trắng bao phủ trên cánh tay bỗng hội tụ ở đầu ngón tay Lục Trường Sinh.

Lúc này, Lục Trường Sinh nhẹ nhàng giơ một ngón tay điểm tới.

Nhưng mà cứ dùng hết toàn bộ là được rồi!

Hắn cũng không biết nên sử như thế nào mới ổn thỏa.

Đạo vận sao?

Đạo vận chính là lực lượng từ đạo tắc.

Tuy rằng trong nhận thức của hắn có rất ít người tiếp xúc được với lực lượng đạo tắc nhưng cũng không phải không có.

Chẳng có gì lạ cả, chỉ có thể khiến người áo đen có chút ngoài ý muốn mà thôi.

Nhưng người có thể xuất hiện trên Ảm Bảng có được đạo tắc thì cũng không đáng ngạc nhiên.

Điều khiến người áo đen cảm thấy ngoài ý muốn chính là đạo tắc quá mức pha tạp!

Hắn không cách cách nào đoán ra đây là loại đạo tắc nào.

Có thể đoán ra mới hay đó.

Lục Trường Sinh có được rất nhiều đạo tắc.

Người áo đen cũng nhướng mày.

Hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của đạo vận bên trong những điểm sáng kia.

Khổng Giang Hàn cũng mở to mắt nhìn.

Trong từng điểm sáng này tràn ngập các loại lực lượng khác nhau!

Nhưng cẩn thận cảm nhận lại có thể cảm nhận được trên cánh tay gầy yếu của Lục Trường Sinh xuất hiện từng điểm sáng trắng.

Không có bất kỳ tiếng động nào.

Công kích của hai bên tràn ngập trong không gian!

Không gian lại tiếp tục tan vỡ.

Vô số không gian loạn lưu hội tụ thành gió lốc không gian thổi quét khắp nơi!

Khi sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên nghiêm trọng, nhanh chóng vận chuyển linh khí, muốn chống đỡ gió lốc không gian thì Hư không cự thú ở chỗ hắc động bỗng nhiên mở cái miệng rộng trông như một vực sâu hút hết gió lốc không gian...

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hư không cự thú còn ợ một cái...

"Ạch..."

Tiếng ợ vẫn rung trời như cũ.

Lúc này.

Vô số điểm trắng ẩn chứa nhiều đạo vận va chạm với những bóng chủy xuyên thấu qua không gian!

Kết quả khiến mọi người cảm thấy bất ngờ.

Vô số điểm trắng đánh tan những bóng mờ chủy thủ!

Ngay sau đó lại phóng nhanh về phía người áo đen, sắc mặt người áo đen cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Hắn lập tức lui về phía sau một bước, hai tay mở ra.

Phía sau hắn có bóng đen bắt đầu khuếch tán!

Bóng đen bao phủ cả khu vực này.

Bao trọn lấy chiến trường, ngay cả ánh mặt trời bên ngoài cũng không thể chiếu vào.

Duỗi tay không thấy năm ngón.

Người áo đen nói: "Ta biết loại lĩnh vực cấp độ này không thể che chắn ngũ cảm của ngươi."

"Nhưng nó lại có thể tăng phúc cho ta, không biết ngươi có thể ngăn cản hay không?"

Tăng phúc?

Lĩnh vực?

Khó mà làm được.

Lục Trường Sinh nghiêm túc gật gật đầu nói: "Phá vỡ là được."

Phá vỡ?

Người áo đen bật cười nói: "Ngươi có thể thử xem."

Nếu không phải người có thực lực hoàn toàn nghiền áp hắn thì hắn không cách nào mạnh mẽ phá vỡ.

Lục Trường Sinh nghe xong.

"Đã hiểu, ta đây sẽ nỗ lực hơn."

Nói xong, toàn thân Lục Trường Sinh được vô số điểm sáng đạo vận bao lấy!

Ngay sau đó hắn tiến về phía trước một bước.

Vô số điểm sáng đạo vận nổ tung trong khoảnh khắc này!

Giống như ánh mặt trời trong đầu tiên trong đêm tối.

Phá vỡ u ám.

Ngay sau đó, vô số ánh mặt trời bắt đầu nở rộ trong không gian tối tăm mịt mờ này!

Trước ánh mắt kinh ngạc của người áo đen, lĩnh vực của hắn đã bị phá.

Người áo đen cũng nhanh chóng lui về phía sau!

Một vết máu đỏ thắm xuất hiện trên quần áo màu đen của hắn.

Khổng Giang Hàn xem một màn mà không khỏi cảm khái.

Thực lực của nam tử này quả thật là sâu không lường được.

Bất kể là trận pháp hay là tu đạo!

Sắc mặt người áo đen từ thong dong biến thành ngưng trọng.

Nam tử này nói phá vỡ là được.

Hắn nói được làm được.

Người áo đen trầm ngâm một chút.

Xem ra xếp hạng trên Ám Bảng có sai sót.

Hẳn là nên xếp nam tử này vào mười vị trí đầu.

Người nổi danh trên Ám Bảng bảng đều đáng giá để Ám Vực mượn sức.

Leo lên tới mười vị trí đầu trên Ám Bảng thì giá trị của người này cũng sẽ gia tăng mạnh!

Loại người này đã không phải hắn có thể mượn sức.

Nghĩ tới đây.

Người áo đen thu hồi hơi thở, nói: "Dừng ở đây thôi."

Lục Trường Sinh cũng cười cười: "Không đánh nữa?"

Người áo đen khẽ gật đầu, nghiêm túc nói: "Ta đánh không lại ngươi."

"Nhưng mà vẫn hy vọng ngươi có thể gia nhập Ám Vực."

"Ta đây vẫn nói câu cũ, ta chỉ muốn những ngày sinh hoạt nhàn nhã thôi."

Người áo đen cũng không tiếp tục bám lấy.

Gật đầu nói: "Sau này sẽ có cao tầng tới mượn sức ngươi, hy vọng đến lúc đó ngươi vẫn có thể giữ được sơ tâm."

Sắc mặt Lục Trường Sinh thay đổi.

Không xong!

Bị theo dõi rồi.

Người áo đen trở lại trên đầu Hư không cự thú, vỗ vỗ sừng nó.

Hư không cự thú rống to một tiếng rồi bắt đầu lui về phía sau.

Người áo đen cúi đầu nhìn Lục Trường Sinh, nói câu cuối: "Nhớ kỹ, thế lực của chúng ta gọi là Ám Vực..."

Dứt lời, Hư không cự thú liền lui vào hắc động không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận