Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 707 - Quả nhiên Mục Phù Sinh mới là đệ tử thân truyền

. . . .

Cửu phương băng ngưng.

Thần Huy nhìn thấy cảnh này nói:

"Nhiếp Băng Thần cũng coi như thông minh, trực tiếp dùng một kích mạnh nhất, không cho Diệp Thu Bạch bất kỳ cơ hội nào."

Nhạc Chính Trì ở bên cạnh nhàn nhạt nói:

"Ngươi cho rằng Nhiếp Băng Thần công kích như thế nào mới có thể đánh bại Diệp Thu Bạch?"

Thần Huy hơi sửng sốt, ngay sau đó nói:

"Nếu đúng như lời ngươi nói là hắn có thể đánh bại ngươi, như vậy Nhiếp Băng Thần chắc chắn không có bất kỳ phần thắng nào."

Thần Huy bất đắc dĩ gật đầu. . . . . . .

Nơi gió lốc đi qua, không gian đều có băng ngưng kết!

"Nhiếp Băng Thần không thích hợp ở bên trong đội ngũ."

Lòng bàn tay Nhiếp Băng Thần có hàn khí hóa thành gió lốc thổi quét về phía Diệp Thu Bạch!

Trong một liên minh không có bất kỳ kinh nghiệm phối hợp nào.

Không thể không nói, Nhiếp Băng Thần vẫn có vài phần bản lĩnh.

"Tuy rằng chiến lực của Nhiếp Băng Thần không tính là hàng đầu nhưng chung quy vẫn hữu dụng đối với hành động lúc sau, cứ đá ra khỏi đội ngũ thế này là lựa chọn sáng suốt sao?"

Ở chung quanh mọi người có thể cảm giác được nhiệt độ đang nhanh chóng giảm xuống.

Một khi xuất hiện tiếng nói thứ hai, vậy thì liên minh cách lúc tan vỡ không xa nữa.

Nhạc Chính Trì hiểu điều Thần Huy lo lắng nhưng mà trong một đội ngũ không thể xuất hiện hai tiếng nói.

Giờ phút này.

Nhưng mà hắn lại gặp một người còn yêu nghiệt hơn so với hắn . . . . .

Tuy rằng Diệp Thu Bạch là người Thiên Kiếm Phong, nhưng mà quyết định này là chính xác.

Một biến thái có thể dùng tu vi Biến Huyết cảnh đánh bại, thậm chí còn chém giết Trọc Tiên cảnh . . . . .

Ngay cả trên thân thể bọn họ cũng có băng sương hiện lên!

Ở Trọc Tiên cảnh sơ kỳ gần như không có địch thủ!

Với tu vi này mà kiếm ý đã đạt tới cảnh giới như thế?

Khí thế khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi!

Gió lốc cùng kiếm long ầm ầm chạm nhau!

Kiếm ý hóa rồng phát ra từng trận tiếng ngâm công kích gió lốc hàn băng.

Sắc mặt Nhiếp Băng Thần lập tức thay đổi!

Chỉ thấy Tinh Vẫn kiếm trong tay Diệp Thu Bạch đâm tới.

Chỉ thấy Diệp Thu Bạch lại bước một bước dài thuận thế chém ra một kiếm.

Kiếm ý xâm lược khiến hàn băng gió yếu dần.

Một chưởng mạnh nhất của mình thế mà bị công kích của đối phương trực tiếp cắn nuốt!

Hỗn Nguyên Kiếm Pháp, kiếm thứ nhất!

Tức khắc có vụn băng không ngừng bắn ra chung quanh!

Bắn vào phủ đệ tạo thành một đám cửa kết băng.

Đây chỉ là với vừa giao phong mà thôi.

Nhiếp Băng Thần cũng cảm thấy kinh hãi.

Tiếng nói vừa dứt.

"Nhưng mà. . . . . Chênh lệch trên cảnh giới có thể dễ dàng đền bù vậy sao?"

Cho dù là Nhạc Chính Trì cũng không theo kịp!

Hàn băng gió lốc hoàn toàn tan ra!

Một kiếm chém xuống giống như chém luôn cả không gian chém rụng toàn bộ cánh tay của Nhiếp Băng Thần.

Nhiếp Băng Thần tái mặt, đau đớn mà rống lên một tiếng, che tay cụt lại nhanh chóng thối lui.

Diệp Thu Bạch không có truy kích mà lạnh nhạt nhìn về phía Nhiếp Băng Thần, nói:

"Còn muốn tiếp tục sao?"

Thắng bại đã phân.

Đối với kết quả, ngoại trừ Thần Huy cùng Miêu Bang, mấy người còn lại đều không hề cảm thấy bất ngờ, không có biểu cảm gì.

Thần Huy và Miêu Bang ngưng trọng nhìn Diệp Thu Bạch.

Quả nhiên Nhạc Chính Trì không có nói sai.

Tiểu Hắc cười cười không có hé răng.

"A? Mục Phù Sinh đâu rồi? Hắn đi đâu mất?"

Lâm Trí Nam nhìn quanh một vòng, ngẩn người nói:

Mọi người đều gật gật đầu.

"Trước hết cần suy nghĩ nên làm thế nào để gia tăng thực lực. . . . . . Nếu không, đối chiến với Luyện Ngục thành lần nữa chúng ta không có bất kỳ phần thắng nào."

Quay đầu nhìn về phía mọi người, nói:

Hơn nữa nếu không phải Diệp Thu Bạch đã nương tay, e là hắn không phải chỉ mất một cánh tay đơn giản như vậy. . . . . .

"Ta thua."

Nhiếp Băng Thần cắn răng nói ra hai chữ này.

"Ta sẽ rời đi, nhưng các ngươi cảm thấy giao phong với Vô Gian Luyện Ngục sẽ có phần thắng sao?"

Diệp Thu Bạch vừa thu kiếm vừa nhàn nhạt nói:

"Chuyện này không cần ngươi lo lắng."

"Cửa thành đã mở, ngươi rời khỏi đây là được."

Nghe vậy, sắc mặt Nhiếp Băng Thần càng khó coi hơn, hừ lạnh một tiếng xoay người đi hướng tới về phía cửa thành.

Thấy thế, Diệp Thu Bạch cũng không thèm để ý tới nữa.

Một kích toàn lực của hắn bị người ta dễ dàng đánh tan như thế.

Muốn phản bác lời Diệp Thu Bạch nhưng sự thật lại không cho phép hắn.

Sắc mặt Nhiếp Băng Thần cực kỳ khó coi, tay còn lại dùng linh khí ngăn chặn máu tươi đang phun trào.

Sức chiến đấu lại khủng bố như thế. . . . . .

Rốt cuộc người này tu luyện như thế nào. . . . . .

Với tu vi Biến Huyết cảnh hậu kỳ, chỉ dùng hai kiếm, hơn nữa trông bộ dạng còn không có thi triển toàn lực mà đã đánh bại Nhiếp Băng Thần.

Diệp Thu Bạch thì lại bất đắc dĩ nói:

"Không cần quản hắn, chúng ta suy nghĩ sách lược trước đi."

Diệp Thu Bạch cùng Tiểu Hắc hiểu tính của Mục Phù Sinh.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là hắn đi giải quyết hậu hoạn. . . . . .

Cách làm này quả thực giống hệt như sư tôn. . . . . . .

Ở bên ngoài tường thành.

Nhiếp Băng Thần đã đi tới một khu rừng rậm.

Phương hướng mà hắn tiến về rõ ràng là hướng đi đến Luyện Ngục thành!

"Nếu các ngươi bất nhân, như vậy cũng cũng đừng trách ta bất nghĩa."

Nhiếp Băng Thần nở nụ cười lạnh, lẩm bẩm:

"Dù sao các ngươi cũng không có phần thắng, nếu đã vậy vì sao không đi đầu nhập vào bên có phần thắng cao hơn kia chứ?"

"Đến lúc đó cung cấp tình báo của Ma Vương thành và Tinh Vân thành cho bọn họ, với thực lực của ta, chẳng lẽ đối phương sẽ không tiếp nhận sao?"

Hiển nhiên là Nhiếp Băng Thần tính toán mang theo tình báo đầu nhập vào Vô Gian Luyện Ngục!

Như vậy không chỉ có thể báo mối thù bị chém cụt tay mà còn có thể phân một miếng canh.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của Nhiếp Băng Thần mà thôi. . . . . .

"Phải không?

Nhưng mà ngươi đã không có cơ hội này."

Một tiếng nói đột nhiên vang lên trong rừng rậm!

A?

Sắc mặt Nhiếp Băng Thần thay đổi.

Hắn đã từng nghe giọng nói này.

"Là Mục Phù Sinh?"

Vừa dứt lời.

Bóng dáng Mục Phù Sinh đã xuất hiện phía trước Nhiếp Băng Thần.

"Ngươi tới làm cái gì?"

Mục Phù Sinh cười cười, vươn đôi tay ra, giữa các kẽ ngón tay đều kẹp một tờ phù triện có lôi đình chi lực lập lòe!

"Mượn một câu của ngươi, chẳng lẽ ta còn chưa thể hiện rõ ràng sao?"

Sắc mặt Nhiếp Băng Thần trở nên khó coi:

"Muốn giết ta sao? Tuy rằng ta có khả năng không phải đối thủ của ngươi, nhưng thúc giục phù triện vẫn cần một chút thời gian, ta có thể đào tẩu khỏi bốn tên Địa Tiên cảnh, ngươi nghĩ ngươi có thể lưu ta lại được không?"

Mục Phù Sinh nhẹ nhàng cười nói:

"Ngươi thật sự rất hiểu phù sư nha."

"Đúng là phù triện cần thời gian kích hoạt nhưng ngươi nhìn xem chung quanh mình thử?"

Nhìn chung quanh.

Nhiếp Băng Thần nhíu mày nhìn quanh, vẻ mặt tức khắc cứng ngắc!

Nhưng không đợi hắn nói thêm gì thì Mục Phù Sinh đã vứt mấy phù triện ra!

Đồng thời chung quanh có số phù triện nổ tung!

Lôi đình chi lực điên cuồng tuôn ra!

Hoàn toàn phong tỏa tất cả con đường chạy trốn của Nhiếp Băng Thần!

Ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, Nhiếp Băng Thần tuyệt vọng, bị ánh sáng lôi đình cắn nuốt. . . . . .

Mục Phù Sinh thấy thế, hài lòng gật đầu:

"Tuy rằng lãng phí chút phù triện nhưng lại giúp ta bớt công sức hủy thi diệt tích."

Làm xong hết thảy, Mục Phù Sinh mới hướng trở về Ma Vương thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận