Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 282 - Ma ảnh buông xuống

-

Thanh Vân kiếm chính là lễ vật mà Lục Trường Sinh tặng cho Diệp Thu Bạch lúc thu hắn làm đồ đệ.

Chính là cực phẩm Thánh Khí!

Cao Ám Ma kiếm không biết bao nhiêu cấp độ.

Lúc còn ở Nam Vực, Diệp Thu Bạch từng dùng tới một lần.

Nhưng lần đó Diệp Thu Bạch cũng không thể hoàn toàn rút Thanh Vân kiếm ra.

Hiện tại, Diệp Thu Bạch một tay nắm lấy vỏ kiếm, một tay nắm lấy chuôi kiếm.

Kiếm chi đạo tắc đang điên cuồng sôi trào, bắn ra.

Mọi người đều biết.

Cho nên kiếm ý của mỗi một kiếm tu đều có đặc trưng riêng.

Nhưng lại càng thêm sâu xa, càng thêm sắc nhọn so với kiếm ý.

Lúc thi triển thủ đoạn sát phạt thì thi triển ra sự lý giải của mình!

Thế mà tản ra uy thế khủng bố, khiến người ta kinh hoảng thế này?

Còn hiện tại.

Dương Tề và Dương Ngọc Uyển xem mà kinh hãi không ngớt.

Có người thì có kiếm ý giống như con sông nhỏ, tuy hẹp nhưng lại kéo dài miên man, nhiều sông nhỏ hội tụ thành một con sống lớn, thậm chí còn hóa thành đại dương mênh mông!

Hơn nữa hơi thở mà nó tỏa ra không hề giống với kiếm ý.

Đây là kiếm gì?!

Kiếm ý chính là lý niệm, là lý giải về kiếm đạo của một kiếm tu.

Không hề cảm nhận được lý giải của cá nhân từ trong nó.

Ngay cả trên mặt lão giả cũng xuất hiện sự hoảng sợ.

Bởi vì đây là quy tắc của kiếm chi đại đạo!

Có kiếm ý thì giống như một thanh trường mâu sắc bén, vừa nhỏ lại vừa sắc nhọn!

Kiếm ý trên thanh kiếm có vỏ kiếm cổ xưa mà Diệp Thu Bạch lấy ra lại không giống kiếm ý bình thường một chút nào.

Trong mắt có sự cuồng nhiệt, có sự tôn trọng và cũng có chút hoài niệm.

Giống như Thiên Đạo vậy!

Nếu không thì tuyệt đối không thể mạnh mẽ rút Thanh Vân kiếm ra!

Rốt cuộc là một loại lực lượng như thế nào?

Mà hiện giờ.

Lão giả chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe nói đến.

Hắn muốn thử xem.

Cảnh giới đạt tới Càn Nguyên cảnh hậu kỳ, cảnh giới kiếm đạo đã đạt tới Kiếm Tông chi cảnh!

Hắn đã trưởng thành hơn trước nhiều rồi.

Vượt qua tất cả mọi loại ý cảnh!

Nếu không, kiếm chi đạo tắc sẽ phản phệ Diệp Thu Bạch.

Hậu quả chính là thân tử đạo tiêu!

Nhưng mà khi đó Diệp Thu Bạch cảnh giới thấp kém, đối với kiếm đạo lý giải cũng thật là thấp kém!

Diệp Thu Bạch sờ sờ Thanh Vân kiếm trong tay.

Trừ khi tới lúc quá nguy cấp, thật sự không còn cách nào nữa.

Sư tôn đã từng nói.

"Không biết hiện tại có thể rút ngươi ra hay không, lại có thể rút ra mấy phần đây, hoặc là ta có thể thừa nhận nổi lực lượng của ngươi hay không..."

Cũng muốn nhìn xem.

Rốt cuộc Thanh Vân kiếm bên trong vỏ có bộ dáng gì.

Hình như cảm nhận được chấp niệm của Diệp Thu Bạch.

Thanh Vân kiếm trong vỏ cũng phát ra tiếng kiếm minh ong ong!

Từng sợi kiếm chi đạo tắc quay chung quanh thân Diệp Thu Bạch, vây hết tất cả kiếm ý trong ngoài thân thể hắn.

Giống như đang đáp lại Diệp Thu Bạch!

Sắc mặt của lão giả sắc cũng trở nên nghiêm trọng.

Đối mặt với Diệp Thu Bạch cầm Thanh Vân kiếm, lòng hắn bỗng có cảm giác nguy hiểm mà xưa nay chỉ cảm nhận được một lần.

Cả đời hắn chỉ cảm nhận nguy hiểm như thế này một lần.

Trông cực kỳ dữ tợn.

Hai bên thái dương của Diệp Thu Bạch nổi cả gân xanh...

Cảm giác đau đớn mãnh liệt từ đại não truyền ra.

Bắt đầu tàn sát bừa bãi!

Từng sợi kiếm chi đạo tắc cũng từ lòng bàn tay Diệp Thu Bạch truyền vào trong thân thể.

Lúc dùng toàn lực rút ra thì Diệp Thu Bạch cảm nhận được một cỗ lực lượng ngang bằng đang cản trở mình rút kiếm.

Nghĩ đến đây.

Lão giả không hề cố kỵ tôn nghiêm của người tu đạo gì cả.

Vứt bỏ thể diện, vứt bỏ thuộc về khí tiết thuộc về cường giả!

Lão giả giơ một lóng, đầu ngón tay chỉ thẳng về phía trán của Dương Ngọc Uyển.

Hắn cần phải nhanh chóng quyết Dương Ngọc Uyển!

Nếu không thì khi đối mặt với một kích kế tiếp của Diệp Thu Bạch, hắn vô cùng có khả năng gặp nguy cơ sinh tử!

Diệp Thu Bạch hiện giờ một tay nắm lấy chuôi kiếm, một tay nắm vỏ kiếm!

Muốn rút Thanh Vân kiếm ra!

Nhưng Thanh Vân kiếm nào có dễ dàng rút ra như thế?

Cần giải quyết nữ oa này thì hắn có thể nhanh chóng rời rồi!

Hắn tập trung vào Dương Ngọc Uyển bên dưới!

Lão giả vô cùng nghiêm túc, làn da ở chân mày của hắn đã trắng bệch nhưng hắn vẫn đang nhíu chặt mày.

Không thể cứ tiếp tục như thế này nữa . . . . . . . . . . .

Còn giờ khắc hiện tại chính là lần thứ hai!

Chính là lần mà hắn rơi vào tuyệt cảnh sinh tử bên trong vùng cấm sinh mệnh.

Tiểu Hắc nhìn thấy lão giả chuyển mục tiêu sang Dương Ngọc Uyển thì đồng tử co lại.

Nhiệm vụ chuyến này của bọn họ là tống Dương Ngọc Uyển bình an tới Long Khải thành!

Nếu nàng chết ở nơi đây thì nhiệm vụ sẽ thất bại.

Công sức bọn họ làm từ đầu tới giờ sẽ như nước chảy về biển đông.

Không được!

Không thể như vậy!

Tiểu Hắc gầm nhẹ một tiếng, một chân đạp vào hư không!

Không gian run rẩy!

Từng gợn sóng bắt đầu xuất hiện trong không gian, chân Tiểu Hắc như là một viên đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng.

Thân thể Tiểu Hắc mạnh mẽ vọt về phía trước một đoạn.

Khi hắn bước thêm một bước thì thân thể đã vọt tới trước người Dương Ngọc Uyển rồi.

Nhìn thấy bóng người cao lớn, làn da hơi ngăm đen bỗng xuất hiện.

Dương Ngọc Uyển thất thần.

Cái miệng nhỏ há ra, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.

Nhưng mà lòng nàng trong khoảnh khắc này hình như bị một loại cảm xúc nào đó lấp đầy vậy, có thể bỏ xuống bất kỳ gánh nặng nào . . .

Bao gồm nhiệm vụ tới Long Khải thành.

Bao gồm đại ca của nàng, Dương Tề.

Cũng bao gồm lợi ích của Dương gia . . .

Dương Tề cũng cảm động không kém.

Rõ ràng chỉ là một dong binh.

Thế mà lại có thể vì nhiệm vụ bọn họ đưa ra mà làm đến bước này...

Lão giả nhìn thấy Tiểu Hắc chắn trước người Dương Uyển Ngọc thì hừ lạnh một tiếng,"Tuy rằng lực lượng thân thể của ngươi đáng giá khen ngợi, nhưng chênh lệch cảnh giới lại lớn như rãnh trời, cũng không phải là dễ dàng đền bù như vậy!"

Tiếng nói vừa dứt.

Linh khí Bán Đế cảnh không ngừng hội tụ ở đầu ngón tay lão giả!

Hội tụ thành một tia linh khí cực nhỏ bắn thẳng về hướng Tiểu Hắc, về hướng Dương Ngọc Uyển đứng phía sau Tiểu Hắc.

Lực xuyên thấu của tia linh khí này cực kỳ khủng.

Loại công kích này đối với thể tu như Tiểu Hắc mà nói sẽ gây ra sát thương lớn nhất.

Thạch Sinh thấy một màn như vậy liền nôn nóng.

Nhưng hắn lại không cách nào rời đi.

Bởi vì đại sư huynh đang rút kiếm, nếu hắn rời đi sẽ không có người thay hắn kéo dài thời gian mà hòn đá linh khí tới gần.

Nhưng nếu hắn không đi thì tứ sư huynh...

Hình như nhận ra Thạch Sinh đang băn khoăn.

Tiểu Hắc nhếch miệng cười nói: "Giao cho ta xử lý, sư đệ ngươi cứ trợ giúp đại sư huynh đi!"

Còn chưa hết câu thì tia linh khí đã tới sát cơ thể.

Tiểu Hắc nổi giận gầm lên.

Ma khí từ trong thân thể trào ra.

Đôi mắt bị ma khí phủ kín.

Giữa hai chân mày xuất hiện một ngọn lửa màun màu đem đang thiêu đốt bập bùng!

Ma thần buông xuống!

Nhập ma!

Hiện giờ.

Tiểu Hắc đã có thể bảo trì sự thanh tỉnh mà thi triển trạng thái nhập ma!

Ma khí ngập trời hội tụ thành một ma ảnh to lớn đứng sau lưng hắn.

Ma ảnh là một nam tử, thân hình hư ảo, khuôn mặt bị ma khí màu đen che lấp.

Nhưng vẫn có thể nhìn gương mặt của ma ảnh to lớn có chút tương tự với Tiểu Hắc.

Đồng thời ba loại hoa văn cũng nhanh chóng bao trùm toàn bộ thân thể Tiểu Hắc.

Hỏa diễm chi ý, hàn băng chi ý cùng với sát ý màu đỏ bên trong hoa văn nhanh chóng vận chuyển.

Khác với bình thường chính là giờ khắc này máu trong cơ thể Tiểu Hắc cũng điên cuồng sôi trào.

Ánh mắt lão giả trở nên chăm chú.

Hắn nhìn thấy thân thể ma ảnh to lớn phía sau tên thể tu này cũng có ba loại hoa văn bao trùm!

Ma khí tràn ngập khắp không gian này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận