Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1200 - Thần Chủ buông xuống, cứng đối cứng!

. . . .

Lỗ Bình và Khổng Thu Nguyệt là hai đại trưởng lão tu vi nửa bước Thần Chủ cảnh thế mà không qua nổi mấy chiêu khi đối mặt với Tiểu Hắc, hơn nữa toàn bộ quá trình đều bị nghiền ép!

Điều này làm cho tất cả mọi người cực kỳ kinh hãi.

Ngay cả sắc mặt Ma Kỷ cũng âm trầm hơn, hắn nghĩ tới Tiểu Hắc sẽ trưởng thành cực kỳ nhanh chóng, nhưng lại không nghĩ tới sẽ trưởng thành đến tình trạng này!

Mặc dù đều là nửa bước Thần Chủ cảnh.

Nhưng Ma Kỷ lại không nhìn thấy bất kỳ hy vọng thắng lợi nào!

Nhạc Tuần ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Tiểu Hắc, hết sức kìm nén biểu cảm nhưng trong nội tâm lại nhiệt huyết sôi trào!

Thư Minh thì trực tiếp hô:

Đây mới là nhiệt huyết mà Ma Vương Vực nên có!

Cho dù là thế lực cấp Thần Chủ liên thủ cũng phải bị cắn xuống một miếng thịt!

Giống như là nô lệ vậy!

Ai dám chọc tới?

Tuy rằng lời này rất nguy hiểm, bất quá đây cũng đúng là suy nghĩ trong lòng hắn.

Một nam một nữ xuất hiện trên bầu trời Ma Vương Chủ thành!

"Đây mới là thái độ Ma Vương Vực chúng ta nên có!"

Ngay khi Tiểu Hắc đánh chết Khổng Thu Nguyệt và Lỗ Bình thì có hai tiếng quát nương theo hai cỗ khí tức cường hoành phủ xuống!

Thời điểm Ma Kỷ làm chủ, bọn họ bị quản chế đủ điều, phần lớn nhiệm vụ của Ma Vương cấm quân cũng liên quan tới âm Dương Thần Tông và Bát Hoang Thần Tông!

Ma Đằng vội vàng nhìn thoáng qua Thư Minh, sau đó nhìn về phía chung quanh, phát hiện không có ai phản ứng mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc ấy Ma Vương Vực cuồng ngạo biết bao?

Tất cả mọi người Ma Vương Vực, chỉ cần ở dưới Thần Hoàng cảnh đỉnh phong đều không thể chịu đựng được áp bách!

Còn Tiểu Hắc thì sao? Vẫn là tính cách cũ, không phục liền đánh, cho dù ngươi là người thế lực cấp Thần Chủ thì như thế nào?

Cảnh giới thấp hơn đã tứ chi chống trên mặt đất.

"Tiểu tử ngươi dám!"

Khí tức âm trầm mạnh mẽ này giống như muốn áp sụp bầu trời!

Nhưng khi đối mặt với uy áp của hai tên Thần Chủ cảnh hậu kỳ, cường giả hàng đầu ở giới vực này.

Nhìn chằm chằm Tiểu Hắc, lóe sát ý!

Thật sự giống với cảnh tượng một vạn năm trước?

Là âm Dương Thần Chủ cùng Hoang Chủ!

Hoang Chủ nhìn chằm chằm Tiểu Hắc, nói:

Cường giả Thần Chủ cảnh hàng lâm!

Tiểu Hắc thản nhiên nói:

"Không thể tái diễn."

"Ngươi còn muốn chuyện vạn năm trước tái diễn một lần sao?"

Sắc mặt hai người bình thản, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập sự phẫn nộ.

Cùng một chỗ, cùng một người.

Cũng là Ma Chủ giằng co với hai vị cường giả Thần Chủ cảnh mà không rơi vào thế hạ phong!

Không lùi không tránh, không sợ bất khuất!

Ở trước mặt thế nhân chém giết đại trưởng lão của thế lực bọn họ, đây không phải là hung hăng tát vào mặt bọn họ sao?

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Thương Ẩn và tộc trưởng Mễ Tạp Nhĩ khiến tâm thần hai người chấn động.

"Với thù hận giữa chúng ta, ta còn có cái gì không dám?"

Tiểu Hắc lại không dao động chút nào, thân thể không hề khụy xuống, hắn ngẩng đầu nhìn về phía hai người, lạnh lùng nói:

"Quá trình có thể giống nhau, nhưng kết quả lại khác nhau một trời một vực."

"Ồ? Với thực lực nửa bước Thần Chủ cảnh của ngươi thì có thể làm gì?"

Âm Dương Thần Chủ đội túi da non nớt phát ra tiếng cười khặc khặc như bà lão:

"Ở trước mặt bổn tọa, ngươi chỉ là một con kiến hôi có thể tiện tay bóp chết mà thôi."

"Còn nói nhiều với hắn làm gì?"

Hoang Chủ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đưa tay chộp tới Tiểu Hắc.

"Bắt hắn lại, sau khi mở cái hộp ra liền giết."

Một đạo chưởng ấn ập tới Tiểu Hắc trấn áp.

Mọi người thấy thế, sắc mặt không khỏi căng thẳng.

Ngay lúc này, Tiểu Hắc cầm Cửu Thiên Ma Kích rống giận công kích chưởng ấn.

"Quả nhiên là không muốn sống nữa."

Hoang Chủ nhìn Tiểu Hắc nghênh đón chưởng ấn, cười lạnh nói:

"Ngươi vốn có thể ẩn giấu thân phận bình yên sống tiếp..."

Hắn cắn răng nhìn về phía Tiểu Hắc, trong lòng thầm nghĩ:

Ma Kỷ tự nhiên thấy được biểu tình của thuộc, sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Qua nhiều năm như vậy, để bổn tọa nhìn xem lão thất phu ngươi tiến bộ được bao nhiêu!"

Dứt lời thân khoác Ma Thần giáp, huyết mạch lực sôi trào!

Phía sau có hư ảnh Ma Thần hàng lâm!

Sau đó Tiểu Hắc trực tiếp phóng tới nghênh đón chưởng ấn.

Người Ma Vương thành thấy một màn này đều cảm thấy khó tin, đối mặt với cường giả có cảnh giới chênh lệch lớn như vậy mà còn muốn trực tiếp cứng đối cứng?

Đây không phải là tìm đường chết sao?

Nhưng một ít người Ma Vương thành hiểu rõ tính cách của Tiểu Hắc và người từng chứng kiến trận chiến trước kia không ngừng dao động, không cách nào kìm nén nhiệt huyết sắp sửa phun trào!

Lúc đó Ma Vương Vực cũng là bộ dáng này sao?

Lúc đó Ma Chủ cũng hành động thế này sao?

Tiếng cười kiệt ngạo bất kham!

Tiểu Hắc lại ngẩng đầu nhìn về phía chưởng ấn, cất tiếng cười to.

Mục Phù Sinh sửng sốt, lúc này mới dừng lại.

Mục Phù Sinh cũng căng thẳng, trong tay nắm lấy Tạo Hóa thần phù, lúc đang muốn ra tay thì lại thấy Tiểu Hắc nhìn hắn một cái.

Dưới một chưởng này, dưới Thần Chủ cảnh có ai thoát được?

Thần Chủ cảnh hậu kỳ, đó là cảnh giới không thể vượt qua!

Chưởng ấn bắt đầu run rẩy!

Có từng tiếng nổ vang lên!

Không gian cũng không chịu nổi mà phát ra tiếng vụn vỡ.

Khí lãng từng vòng từng vòng khuếch tán ra chung quanh.

Mỗi một vòng khuếch tán ra sẽ chấn nát không gian lướt qua cùng với kiến trúc bên dưới!

Nhìn thấy một màn này, ngay cả Hoang Chủ cũng sửng sốt.

Âm Dương Thần Chủ nhíu mày nói:

"Ngươi dùng một phần lực lượng chưa?"

"Sao không trực tiếp chụp chết hắn?"

Sắc mặt Hoang Chủ khó coi đáp:

"Ta dùng ba phần..."

Âm Dương Thần Chủ ngẩn ra.

Ba phần thực lực của cường giả Thần Chủ cảnh hậu kỳ tương đương với một kích toàn lực của Thần Chủ cảnh trung kỳ! Thậm chí còn mạnh hơn!

Ngay lúc này, rốt cuộc Tiểu Hắc cũng bị vỗ trúng!

Thân thể hắn giống như đạn pháo bắn vào mặt đất.

Cả mặt đất đều phát ra tiếng nổ lớn, bắt đầu sụp đổ!

Lấy chỗ Tiểu Hắc nện xuống làm trung tâm, từng khối nham thạch không ngừng bị đẩy lên.

Thậm chí tường thành chung quanh cũng bắt đầu sụp đổ!

Thế nhưng không lâu sau Tiểu Hắc đẫm máu từ bên trong đất đá bay ra!

Mọi người Ma Vương Vực đều kinh hãi.

Cứng rắn tiếp nhận công kích của Hoang Chủ mà không chết?

Hơn nữa vẫn còn năng lực chiến đấu?

Tiểu Hắc thở hồng hộc, tám phần xương cốt trên người đã vỡ vụn!

Nếu như không có năng lực khôi phục huyết mạch Ma Thần, có lẽ hắn đã sớm nằm đó không thể nhúc nhích.

Hoang Chủ nhìn Tiểu Hắc, nhíu mày nói:

"Sớm ngày nói cho bổn tọa biết cách mở cái hộp kia ra, có lẽ còn có thể chết thống khoái hơn một chút."

"Mơ tưởng."

Tiểu Hắc nhếch miệng cười, phun ra một ngụm máu.

Huống hồ hắn cũng không biết mở cái hộp như thế nào! Cả bên trong hộp có gì hắn cũng không biết!

Ký ức của hắn vẫn chưa hoàn thiện.

"Hừ! Vậy thì đánh cho ngươi tàn phế sau đó sưu hồn!"

Hoang Chủ lại vỗ một chưởng!

Tiểu Hắc không chút sợ hãi, lại tiếp tục nghênh đón!

Nhưng giờ khắc này có một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt Tiểu Hắc.

Chỉ thấy người nọ đánh ra một quyền, chưởng ấn trực tiếp vỡ nát!

"Hoang chủ, với thực lực và bối phận của ngươi, khi dễ một tiểu bối có phải quá mất mặt rồi hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận