Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1261 - Huyết mạch sôi trào!

Thẩm Kiệt lơ lửng trong không trung, Thất Sát Ấn lơ lửng trong lòng hai bàn tay phóng thích sát ý và uy áp ngập trời!

Tiểu Hắc đứng phía dưới, huyết mạch quấn quanh thân thể hắn cùng với Cửu Thiên Ma Kích, từng sợi huyết tuyến giống như con rắn nhỏ trên thân kích lưu động!

Tuy rằng hai người chưa động nhưng nhưng uy áp đã va chạm kịch liệt rồi.

Chỉ là người sáng suốt đều có thể nhìn ra, khí tức của Thẩm Kiệt mạnh mẽ hơn.

Giữa không trung, từng luồng ma khí màu đen của Tiểu Hắc không ngừng bị sát khí lạnh thấu xương áp chế, sát khí sắc bén xông vào trong ma khí.

Đàm Tông Chiếu đang đối mặt với công kích của năm người còn lại liếc mắt thấy một màn này không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ rốt cuộc Tiểu Hắc còn có hậu thủ hay không?

Nếu như chỉ có trạng thái như bây giờ, muốn chống đỡ đệ nhị bảo ấn cùng với đệ tam bảo ấn của Thẩm Kiệt không ổn lắm...

Đúng lúc Đàm Tông Chiếu nghĩ như vậy thì công kích đã tới.

Giờ phút này, Thẩm Kiệt đứng trên cao cúi đầu nhìn xuống Tiểu Hắc, thấy ma khí màu đen không ngừng bị áp chế, cười lạnh nói:

"Ta còn chưa đánh đã nghiền, vì sao phải nhận thua?"

Nhưng năm người Kha Đại Lai liên thủ tấn công, Đàm Tông Chiếu cũng không thể không nghiêm túc đối mặt.

Tiểu Hắc nhướng mày, nhếch miệng cười, ánh mắt hung ác nói:

"Đàm Tông Chiếu, tuy rằng thực lực của ngươi mạnh hơn chúng ta, bất quá đối mặt với năm người liên thủ tiến công mà ngươi còn dám suy nghĩ chuyện khác, có phải không để chúng ta vào trong mắt hay không?"

Thẩm Kiệt hừ lạnh một tiếng:

Đao quang chợt hiện!

Thẩm Kiệt hơi sửng sốt.

Chỉ là một hai người đối với Đàm Tông Chiếu mà nói không tính là gì.

Chỉ nghe Kha Đại Lai cười to nói:

"Thế nào, suy nghĩ kỹ chưa? Hiện tại nhận thua có lẽ còn có thể giữ mạng."

Vừa dứt lời, hai tay Thẩm Kiệt ấn về phía Tiểu Hắc!

Trong lòng khẽ thở dài... Hiện giờ cũng chỉ có thể hy vọng Tiểu Hắc còn hậu thủ.

Ở phía trước Trầm Kiệt, Phúc Hải Ấn hóa thành sóng to gió lớn như muốn hất bay cả không gian này.

Trong lúc hắn sửng sốt này, bóng dáng Tiểu Hắc đã biến mất tại chỗ vọt về phía Thẩm Kiệt!

"Không biết tốt xấu, đã như vậy ta liền đưa ngươi đi chết, vừa vặn ngay tại Cửu U Minh Phủ cũng thuận tiện cho linh hồn ngươi tiến vào trong luân hồi!"

Điều này nói lên thực lực của Thẩm Kiệt rất cường đại.

Cực kỳ nguy hiểm!

Đối mặt với bảy thanh trường thương mang sát khí nồng đậm và sóng lớn ngập trời.

Thẩm Kiệt đạp trên sóng to gió lớn, trường thương xuyên qua không gian đâm thẳng tới Tiểu Hắc!

Mạch máu dù to hay nhỏ đều hiện lên, mắt thường có thể thấy rõ từng sợi từng sợi ẩn dưới làn da Tiểu Hắc.

Thất Sát Ấn trên tay còn lại phóng ra sát ý dày đặc, sát ý ngưng tụ thành thực chất, hóa thành bảy thanh trường thương!

Huyết mạch sôi trào!

Theo khí tức cuồng bạo cùng với với huyết mạch chi lực tăng cường, mạch máu hiện lên bắt đầu có dấu hiệu thiêu đốt!

Hô hô hô!

Bất kể là công kích loại nào, sau khi Thẩm Kiệt toàn lực phóng thích đều có thể khiến Tiểu Hắc cảm thấy tim đập nhanh!

Từ trong cơ thể Tiểu Hắc có một cỗ khí tức cuồng bạo đang dần dần dâng trào.

Thẩm Kiệt cảm nhận được điều này, hai mắt hơi nhíu lại.

Chỉ thấy thân thể Tiểu Hắc đang chậm rãi biến thành màu đỏ!

Loại cảm giác này từ trước đến nay Tiểu Hắc không có trải qua mấy lần.

Bất quá hiện tại cũng không phải thời điểm nghĩ những chuyện này.

Văn minh võ đạo nơi đó tựa hồ cực kỳ rực rỡ chói mắt.

Trong lúc nhất thời, Tiểu Hắc cũng không khỏi cảm thấy hứng thú với Hỗn Độn Giới.

Năng lực huyết mạch thứ ba của Tiểu Hắc.

Trong lúc nhất thời, khí tức của Tiểu Hắc lại tăng vọt!

Bất quá tình trạng thế này tựa hồ tạo thành gánh nặng cực kỳ lớn đối với thân thể Tiểu Hắc, dựa theo suy đoán của Tiểu Hắc, thân thể hắn chỉ chống đỡ được huyết mạch sôi trào trong thời gian một nén nhang, sau đó toàn thân sẽ chuyển sang trạng thái suy nhược.

Cho nên phải giải quyết Thẩm Kiệt nhanh chóng.

Nghĩ đến đây, tốc độ của Tiểu Hắc không giảm mà còn tăng lên!

Hắn quát một tiếng, giơ tay tung quyền về phía sóng to.

Ầm!

Bọt nước bắn tung tóe!

Cơn sóng lớn bị Tiểu Hắc đánh ra một lỗ hổng.

Thẩm Kiệt quát to, hai tay đột nhiên đẩy ra!

Chỉ lẳng lặng lơ lửng trong không gian mà không gian ở vị trí mũi thương đã có dấu hiệu bị xé rách.

Căn bản không cần phải nói nhiều về uy lực của trường thương hiện tại.

Cơn sóng thu nhỏ quấn quanh thân trường thương.

Giữa không trung, sóng lớn ngập trời bắt đầu thu nhỏ, bảy thanh trường thương cũng ngưng tụ thành một thanh trường thương cực lớn lóe sát khí!

Tại thời khắc này, hai tay hắn đột nhiên hợp thành một, Phúc Hải Ấn và Thất Sát Ấn bắt đầu giao hòa!

Tiểu Hắc thấy thế nâng ma kích qua đỉnh đầu, tay nắm vị trí giữa thân kích bắt đầu nhanh chóng xoay tròn!

Một cơn lốc màu đỏ lấy Tiểu Hắc làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán ra chung quanh.

Dưới sự chú ý của mọi người, bảy thanh trường thương đâm vào cơn lốc.

Chỉ là khi trường thương đâm vào gió lốc, nháy mắt liền bị bắn ra ngoài!

Sắc mặt Thẩm Kiệt đại biến.

"Sao có thể như vậy được?!"

Dù là Phúc Hải Ấn hay Thất Sát Ấn đều bị hắn ngăn trở?

Thẩm Kiệt lập tức nhìn thoáng qua đám người Đàm Tông Chiếu phía dưới, cắn răng.

Không thể để thanh danh Thất Bảo Thánh Tông mất đi trong tay mình...

Bảy thanh trường thương giống như bảy con du long, quỹ tích đâm tới không giống nhau, từ bảy hướng tấn công Tiểu Hắc.

Hai tay cầm chặt ma kích, chân giậm mạnh trong không gian, lòng bàn chân tạo ra một vòng xoáy khí cực lớn bắn về phía bảy thanh trường thương.

Tiểu Hắc cắn răng dừng lại!

Mắt thường khó có thể theo kịp tốc độ của bảy thanh trường thương, nhưng sát khí nồng đậm khiến người ta không thể nào không phát giác.

Thẩm Kiệt nhìn thấy cảnh này, đồng tử co rụt lại, búng ngón tay, bảy thanh trường thương mang theo sát khí gào thét phá không nhanh chóng đâm tới Tiểu Hắc đang lui về phía sau.

Mà Tiểu Hắc cũng đồng thời bị chấn lui mấy chục bước.

Trường thương lóe hàn mang phóng nhanh về phía Tiểu Hắc.

Thấy thế gió lốc đình chỉ, Tiểu Hắc nhìn chằm chằm thanh trường thương, huyết mạch toàn thân thiêu đốt mãnh liệt!

Lực lượng sôi trào hiện tại mạnh hơn trước đó rất nhiều lần!

Nhưng mà khí tức lại không tiết ra ngoài.

Dù ma khí màu đen hay huyết mạch chi khí đều ngưng tụ trên thân Tiểu Hắc, được áp súc đến cực hạn.

Tay hắn nắm chặt ma kích đâm ra, ma kích va chạm với mũi trường thương!

Ầm ầm!

Trường thương to lớn vỡ nát!

Trước ánh mắt kinh hãi của Thẩm Kiệt, một thanh ma kích dần dần phóng đại.

Chỉ thấy Tiểu Hắc đã giơ ma kích lơ lửng ở mi tâm Thẩm Kiệt, khiến hắn cảm thấy hoảng hốt.

"Xem ra, người nên nhận thua là ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận