Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1150 - Chúc Cửu Âm

. . . .

Đầu Chúc Long này có biểu hiện tương tự như miêu tả trong Sơn Hải Kinh.

Bất kể là dáng vẻ hay lúc phá vỏ mà ra, mở mắt chính là trời quang vạn dặm, nhắm mắt lại là thiên cẩu thực nguyệt.

Bất quá cũng có một chút điểm khác lạ.

Ở dưới thân thể kia có năm kim trảo.

Bên trong vảy màu đỏ lại xen lẫn vài mảnh long lân lóng lánh hoa văn màu vàng.

Hơi thở nó phát ra tràn ngập chín loại quy tắc chi lực bất đồng!

Tuy là ấu long nhưng thân thể của nó lại có cơ bắp ẩn hiện, khí huyết như hồng hoang mãnh thú cuồn cuộn quét qua không gian.

Không dám nghĩ không dám nghĩ.

Chúc Long bắt đầu nhìn trái nhìn phải, tuy rằng nó toát ra khí tức rất kinh khủng nhưng cuối cùng vẫn là ấu thể, vừa mới phá xác.

Mới xuất thế mà đã kinh khủng như vậy, khởi điểm cao như vậy.

Vào lúc này.

Tương Liễu và Cốt Dực Xà Hổ liếc nhau.

Đột nhiên nó cử động, hai cánh khẽ quạt bay về phía Hoàng Thiên!

Khi cẩn thận nhìn chằm chằm không gian tràn ngập huyết khí liền có thể phát hiện không gian có chút vặn vẹo.

Ánh mắt trong suốt tràn ngập sự tò mò với thế giới mới, không ngừng nhìn quanh.

Mắt to trừng mắt nhỏ, đều có thể nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt đối phương.

Rất khó tưởng tượng, đây là điều mà một con ấu long có thể làm được.

Dù sao Cốt Dực Xà Hổ đã hạ quyết tâm sẽ ôm chặt đùi Chúc Long!

Đồng thời miệng nó ấp a ấp úng kêu: "Nương. . Nương..."

Đợi đến khi trưởng thành sẽ đạt tới trình độ nào đây?

Một ít ma thú huyết mạch đẳng cấp cao.

Ánh mắt rơi vào trên người Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên biểu tình trì trệ, đưa hai tay ra, theo bản năng muốn ngăn cản, lại phát hiện Chúc Long chủ động cúi đầu, không ngừng cọ vào hai tay mình.

Rõ ràng là hắn tạo ra Chúc Long, kết quả vừa xuất sinh lại thân cận với Hoàng Thiên.

Lục Trường Sinh dẫn đầu phản ứng lại, ăn giấm nói:

Không phải ta chỉ mắng ngươi một câu bạch nhãn lang thôi sao?

Giờ khắc này, không chỉ Hoàng Thiên ngây ngẩn.

Cho đến khi Chúc Long đẩy Lục Trường Sinh ngã xuống đất, còn vui thích dùng lưỡi liếm mặt Lục Trường Sinh, Lục Trường Sinh mới yên tâm.

Lúc vừa xuất sinh đã có thể nói và có linh trí cực cao rồi.

Tương Liễu và Cốt Dực Xà Hổ cũng kinh ngạc quét mắt nhìn qua nhìn lại giữa Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghe mà đỏ mặt.

"Phụ thân!"

Ngay cả Tương Liễu, Cốt Dực Xà Hổ cùng với Lục Trường Sinh đều giống như bị sét đánh trúng, ánh mắt và biểu tình đều dại ra.

Lục Trường Sinh kinh hãi, vừa định vận dụng Tru Thần kiếm trận lại nghe cây liễu nói.

"Nó không có ác ý."

Lúc này Lục Trường Sinh mới thu tay, nhưng cơ thể đã sẵn sàng, một khi gặp nguy hiểm sẽ lập tức vận dụng Tru Thần Kiếm Trận!

"Ha ha ha, còn gọi ngươi là nương, rõ ràng..."

Không phải chứ? Ngươi còn thể đọc được suy nghĩ?

Đột nhiên có một bóng đen ập tới Lục Trường Sinh, Lục Trường Sinh chỉ thấy thân hình như núi nhỏ của Chúc Long trực tiếp đè lên người hắn!

Đây là bạch nhãn lang đúng không?

Ngay cả Lục Trường Sinh cũng vội vàng nói:

"Ngươi đừng nói lung tung nha! Lời này không thể nói lung tung!"

Lúc này cây liễu giải thích:

"Lúc Chúc Long sinh ra cảm nhận được huyết mạch hai người các ngươi thân cận nhất, mới có biểu hiện như vậy."

"Huống chi ở ma thú, con non mới sinh ra sẽ coi đối tượng đầu tiên nhìn thấy là thân nhân."

Trong có thể Chúc Long có huyết mạch chi lực của Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên nên nó hành động thế này là chuyện rất bình thường.

Lúc này Hoàng Thiên mới giật mình hiểu ra.

Bất quá hiểu thì hiểu nhưng thời điểm nhìn thấy Chúc Long và Lục Trường Sinh vẫn nhịn không được mà đỏ mặt.

Tương Liễu tìm đường chết lên tiếng hỏi:

Không gian bên cạnh Lục Trường Sinh bỗng bị xé mở.

Lục Trường Sinh cũng biết tên này tuyệt đối không có nghe lọt rồi!

Vừa nói xong, Chúc Cửu âm liền nhào tới đè Lục Trường Sinh trên mặt đất mà liếm mặt.

"Thứ ba, không có tên cũng không tốt... Sau này gọi ngươi là Chúc Cửu âm."

"Thứ hai, ra ngoài không thể gọi ta là phụ thân, nghe thật già."

Lục Trường Sinh nói tiếp:

"Gần đây cảm giác thực lực tăng tiến không ít, Liễu Tự Như không có ở đây nên ngươi theo ta luyện tập đi."

Tương Liễu lập tức suy sụp.

Tuy rằng hắn mạnh hơn Liễu Tự Như nhưng mà yếu hơn Hoàng Thiên không ít!

Hoàn toàn là chịu đánh!

Lúc này, Lục Trường Sinh sờ sờ đầu Chúc Long, mạnh mẽ đẩy nó ra sau đó lau nước miếng trên mặt... nói:

"Ngươi đã gọi ta là phụ thân, vậy cần lập quy củ cho ngươi."

"Thứ nhất, không thể liếm ta như vậy!"

Chúc Long ngoan ngoãn ngồi dưới đất, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn Lục Trường Sinh.

Cũng không biết có nghe lọt không.

Chỉ nghe Hoàng Thiên nói:

"Xong đời rồi...

Tương Liễu run lên, trong lòng thầm nghĩ:

Sắc mặt Hoàng Thiên lập tức trở nên lạnh như băng, nhìn chằm chằm Tương Liễu.

Khi nhìn thấy ánh mắt của Lục Trường Sinh quét tới.

"Hoàng Thiên, sao vậy? Sao mặt lại đỏ, không phải Liễu tiền bối đã giải thích rõ rồi sao?"

Tiểu Thạch Đầu từ bên trong đi ra.

Thấy một màn này, Tiểu Thạch Đầu sửng sốt hỏi:

"Sư tôn... Đây là nguyên nhân ngươi không thích nữ nhân sao?"

Lục Trường Sinh lập tức ngây ra, sau đó nghiêm túc đá văng Chúc Cửu âm.

Đi tới trước mặt Tiểu Thạch Đầu, nghiêm túc nói:

"Ở bên kia tu luyện thế nào?"

Tiểu Thạch Đầu chủ tu không gian chi đạo.

Lục Trường Sinh cảm thấy không thể để cho hắn một mực ở trong Trường Sinh giới tu luyện, thỉnh thoảng cũng cần ra ngoài lịch luyện.

Bất quá lại sợ Tiểu Thạch Đầu gây họa khắp nợi, lại đi trộm quần áo...

Vì thế Lục Trường Sinh liền đưa Tiểu Thạch Đầu đến bên Hư Không Cự Thú tộc.

Có thể tu luyện, đối mặt với đám Hư Không Cự Thú khổng lồ kia... cũng không có quần áo mà trộm.

Tiểu Thạch Đầu nhìn sắc mặt của Lục Trường Sinh, cười mỉa nói:

"Bẩm báo sư tôn, cảnh giới đã đột phá đến Thần Hoàng cảnh sơ kỳ.

Hơn nữa các tiền bối Hư Không Cự Thú tộc cũng giúp Hư Không Thánh Thể của ta tiến thêm một bước. Hẳn là đã đạt tới tiêu chuẩn sư tôn chỉ định!"

Lục Trường Sinh cười lạnh nói:

"Ai nói với ngươi ta đặt ra tiêu chuẩn này?"

Tiểu Thạch Đầu sững sờ nói:

"Nhưng mà..."

"Nhất định là ngươi nhớ lầm."

Lục Trường Sinh nghiêm túc nói:

"Tiêu chuẩn ta đặt ra là Thần Hoàng cảnh hậu kỳ."

Tiểu Thạch Đầu tỏ vẻ kinh hãi, bắt đầu không ngừng lui về phía sau.

"Sư tôn, là ta nói sai..."

"Không, vi sư làm việc nghiêm minh công chính, tuyệt đối sẽ không vì câu nói tuổi nhỏ của ngươi mà tức giận, cố ý trả thù ngươi."

Lục Trường Sinh vừa cười vừa nói ra những lời này.

"Cho nên để trừng phạt ngươi không đạt được mục tiêu mà đã trở về, vi sư phải huấn luyện ngươi thật kỹ."

Tiểu Thạch Đầu muốn xé mở không gian chạy trốn.

Nhưng khoảnh khắc hắn xé mở không gian thì Lục Trường Sinh liền ngoắc ngón tay, không gian khép kín lại.

Rồi hắn lập tức bắt lấy vạt áo của Tiểu Thạch Đầu kéo hắn vào trong rừng.

Sau đó... Từ trong rừng rậm có không gian chi lực bạo động cùng với từng tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Thạch Đầu truyền ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận