Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 222 - Kiến Mộc Khốn Long!

Giờ phút này.

Ở Tàng Đạo thư viện Nam Vực.

Bên trong Thảo Đường.

Lục Trường Sinh đang nằm trên ghế phơi nắng.

Hành động này được hắn gọi tên rất hay, là "ngủ trưa".

Lúc này, hắn bỗng hé mắt, lẩm bẩm: "Phát hiện nhanh như vậy sao?"

"Xem ra đối phương cũng không phải kẻ ngu xuẩn gì nha..."

"Ta thế mà quên bày ra trận pháp ẩn nấp, về sau phải chú ý hơn mới được."

Nghĩ đến đây, Lục Trường Sinh lại thoải mái nhắm mắt.

Bình Lăng cầm trường đao trong tay phóng tới trận pháp che đậy.

"Không được, hay là để ngày mai đi."

Giờ phút này, trên thiên lộ bên ngoài Man hoang giới vực.

"Hình như ta còn chưa từng nghiên cứu tới trận pháp ẩn nấp."

Đao ý hóa hình biến thành một thanh trường đao dài hơn mười trượng.

Nói đến trận pháp ẩn nấp...

Hắn khẽ quát một tiếng, dùng cả hai tay cầm chuôi đao.

"Thôi... Ngủ một giấc rồi dậy nghiên cứu."

Lục Trường Sinh suy nghĩ một lúc.

Hưởng thụ thời gian sau giờ ngọ. ...

Hơi thở khiến cho người ta phải sợ hãi, giống như muốn bổ đôi cả vùng không gian này vậy.

"Dù sao tạm thời không dùng tới."

Thậm chí Bình Lăng còn khinh bỉ trong lòng.

Từng luồng đao ý sắc bén bao trùm trên thân trường đao!

Từ trên hạ xuống chém vào trận pháp che đậy kia.

Thậm chí cả trường đao cũng biến mất theo.

Nhưng cũng chỉ mới nghĩ đến đây mà thôi.

Lặng yên không một tiếng động, không hề cảm nhận được linh khí dao động.

Ngay cả công kích của hắn cũng gây ảnh hưởng đối với không gian.

Theo như bọn hắn biết thì Hư Thần cảnh đã có thể được xem là cường giả hàng đầu ở Man hoang giới vực.

Không gian ở phương giới vực này thật là yếu ớt.

Giờ phút này, trưởng lão nội môn đã truyền tin tức về cho tông môn.

Không còn sót lại gì cả!

Nhưng mà một người như vậy lại bị đánh chết một cách nhẹ nhàng, không một chút động tĩnh, không một chút dấu vết?

Có thể thấy được văn minh tu đạo của giới vực này thấp kém đến mức nào.

Thậm chí còn không thấy được công kích phát ra từ nơi nào.

Bình Lăng đã trực tiếp ngã xuống rồi?

Phải biết rằng, tuy Bình Lăng chỉ là đệ tử nội môn Thiên Linh tông nhưng cũng đã đạt tới Hư Thần cảnh.

Bình Lăng đột nhiên hóa thành tro bụi trước ánh mắt kinh hãi của đại trưởng lão.

Đám người đại trưởng lão nhìn một màn này mà giật mình, hoảng hốt.

Chuyện gì vừa xảy ra?

Giống như trước nay chưa từng xuất hiện ở nơi này, chưa từng có thanh trường đao nào cả.

Hắn cũng thấy được một màn này, nhanh chóng đi đến bên cạnh đại trưởng lão, lo lắng nói: "Nơi này có chút tà môn."

Đại trưởng lão gật đầu, trong mắt tràn ngập sự kiêng kị.

Nếu đổi lại là hắn thì hắn cũng có thể làm được chuyện này.

Dù sao là cường giả nửa bước Đế cảnh.

Tuy rằng còn chưa bước vào Đế cảnh nhưng đã khác biệt với Hư Thần cảnh rồi, có thể nói là khác nhau một trời một vực!

Vô số người đều dừng chân ở nơi này, không thể bước thêm một bước.

Nếu hắn ra tay thì cũng có thể hạ gục Bình Lăng trong nháy mắt.

Chẳng qua sẽ không thể lặng yên không một tiếng động, không tạo ra một chút dao động nào mà xóa đi sự tồn tại của đối phương như vậy.

Đại trưởng lão nhìn trưởng lão nội môn rồi hỏi: "Phía tông chủ nói như thế nào."

Ba đạo chưởng ấn, một đạo kiếm ý, bốn đạo quyền kình, một đạo thương mang nhanh chóng vọt tới trận pháp che đậy.

Đều phóng ra công kích của mình!

Chín người đồng thời tiến lên một bước.

Man hoang giới vực bị huỷ thì hủy thôi, chỉ cần có thể lấy được thứ bọn họ muốn là được.

Nhưng đám người đại trưởng lão cũng không để ý mấy chuyện này.

Hiển nhiên thiên lộ cũng khó có thể thừa nhận linh khí dao động cấp độ này.

Mọi người nghe xong đều là gật đầu.

Bắt đầu phóng xuất tu vi!

Linh khí ầm ầm bùng nổ!

Trong đám người, người có cảnh giới thấp nhất cũng là Hư Thần cảnh sơ kỳ!

Còn lại đều là Hư Thần cảnh hậu kỳ cùng với đại trưởng lão nửa bước Đế cảnh!

Đội hình thế này đã có thể quét ngang bất kỳ thế lực nào ở Man hoang giới vực.

Đương nhiên, ngoại trừ Thảo Đường mà bọn họ không biết rõ...

Trong lúc nhất thời, không gian bắt đều xuất hiện từng vết rách.

Thiên lộ không ngừng run rẩy.

Hiện giờ còn không biết trận pháp này sâu cạn ra làm sao, đồng loạt ra tay vẫn ổn hơn.

Hắn cũng sẽ không vì thể hiện bản thân mà một mình công kích trận pháp.

Trận pháp này thật sự có chút tà môn.

Đại trưởng lão gật gật đầu, ngay sau đó nhìn về phía tám người, còn lại, nói: "Các vị, đồng loạt ra tay đi."

Phá hủy trận pháp mới có thể quan trắc tình hình hạ giới, xem xem rốt cuộc đã xảy chuyện gì.

Trưởng lão nội môn trả lời: "Tông chủ nói phá hủy trận pháp che đậy sau đó chờ đợi mệnh lệnh."

Hơi thở sôi trào!

Thiên lộ run rẩy!

Tám tên cường giả Hư Thần cảnh cùng với một cường giả nửa bước Đế cảnh đã đủ để cho Man hoang giới vực rung chuyển.

Nhưng khi chín đạo công kích sắp rơi vào trên trận pháp che đậy thì quanh thiên lộ bỗng có thêm từng nhánh Kiến Mộc mềm dẻo, Kiến Mộc Khốn Long trận!

Chính là trận pháp vây khốn thứ nhất mà Lục Trường Sinh thiết lập!

Từng nhánh Kiến Mộc lại bện vào nhau tạo thành một cái mâm tròn to.

Mâm tròn ngăn cản tất cả chín đạo công kích.

Chín đạo công kích ầm ầm va chạm với nhánh Kiến Mộc.

Tức khắc có một tiếng nổ thật to vang lên!

Không gian bắt đầu nứt toạc!

Một đám hố đen xuất hiện, chúng thả không gian loạn lưu càn quét cả thiên lộ!

Thiên lộ vốn đã bị tàn phá rồi.

Tự nhiên không gian nơi này cũng không chịu nổi một kích.

Chín người Thiên Linh tông nhìn cảnh tượng trước mắt mà giật nảy mình!

Mâm tròn đan xen từ những nhánh Kiến Mộc lại không bị tổn hại một chút nào.

Nó vẫn tản ra sinh cơ bừng bừng!

Có từng luồng sáng xanh lóng lánh trên những nhánh Kiến Mộc...

Chuyện này...

Sắc mặt đại trưởng lão trở nên khó coi.

Hắn biết có khả năng gặp phải đá cứng rồi.

Hiển nhiên cấp bậc của Kiến Mộc Khốn Long trận đã vượt quá tưởng tượng của bọn họ.

Nhưng điều làm đại trưởng lão cảm thấy ngoài ý muốn chính là ở Man hoang giới vực có Trận pháp sư khủng bố như vậy sao?

Trận pháp thế này đặt ở Thiên Linh giới vực cũng có thể xem như là trận pháp đỉnh cấp!

Nhưng không chờ hắn nghĩ nhiều hơn.

Thì không gian chung quanh bọn họ bắt đầu bị đè ép!

Đại trận phong tỏa không gian!

Thậm chí cả linh khí trong cơ thể bọn họ cũng bắt đầu vận chuyển chậm chạp.

Hình như có thứ gì đó đã khiến kinh mạch tắc nghẽn!

Điều này khiến chín người nhao nhao biến sắc!

Vẫn còn không có xong.

Kiến Mộc Khốn Long trận cũng phóng xuất từng nhánh từng nhánh cây bắn nhanh về phía bọn họ.

Điều khiến đại trưởng lão kiêng kị cũng không phải mấy nhánh cây này.

Hắn cảm nhận được có một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm đang đánh úp tới!

Nghĩ đến quá trình tử vong của Bình Lăng trước đó.

Đại trưởng lão lập tức quát to: "Cẩn thận, phòng ngự!"

Đại trưởng lão vừa nhắc nhở vừa muốn lui về phía sau, nhưng không gian chung quanh đã bị phong tỏa nên hắn không cách nào thối lui được.

Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể phóng xuất toàn bộ lực lượng nửa bước Đế cảnh để chống lại.

Từng lá chắn linh khí xuất hiện quanh thân hắn!

Lúc này.

Nguy hiểm cũng buông xuống.

Từng lá chắn bắt đầu tan biến với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Những người khác không có phản ứng kịp hoặc phòng ngự của bọn họ cũng không có chút tác dụng nào!

Cũng có người phản ứng kịp nhưng không cách nào phóng thích linh khí tiến hành phòng ngự!

Liền bị diệt sát tại chỗ!

Ngoại trừ đại trưởng lão nửa bước Đế cảnh, giờ khắc này, tám người còn lại trực tiếp mất mạng!

Đại trưởng lão cắn cắn đầu lưỡi phun một ngụm tinh huyết!

Ngay sau đó mạnh mẽ xé rách không gian xuất hiện trăm trượng bên ngoài mới tránh được một kiếp.

Nhưng chiêu hắn vừa sử dụng đã khiến hắn phải trả một cái giá cực lớn.

Trong vòng ba năm, cảnh giới của hắn không cách nào khôi phục như lúc ban đầu!

Đại trưởng lão sợ hãi nhìn về thiên lộ, ôm ngực chật vật quay trở về Thiên Linh giới vực.

Hắn cần phải mang tin tức này trở về!
Bạn cần đăng nhập để bình luận