Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 263 - Hạ màn

-

Hư không cự thú biến mất.

Mảnh phiến không gian này lại quay trở về sự yên tĩnh trước đó.

Hư không cự thú.

Người áo đen.

Ám Vực.

Mấy chuyện này khiến Lục Trường Sinh đau đầu không thôi.

Sao lại bị theo dõi chứ?

Ngôn viện trưởng và Lâm Hòa Phong nhìn nhau tươi cười.

Nói tới Tàng Đạo thư viện và Ẩn Kiếm Tông trước.

Điều này cũng liền đại biểu cho tương lại của bọn họ sẽ là một mảnh xán lạn.

Đúng là một quyết định hoàn toàn chính xác.

Nhìn bốn người Khổng Giang Hàn với hơi thở uể oải, bọn họ hiểu rõ trận vực chiến này đã kết thúc.

Quốc sư đứng bên cạnh Hồng Anh cảm khái.

Chính mình chỉ muốn sống một cuộc sống nhàn nhã mò cá mà thôi, làm sao khó khắn thế này?

Không thể nghi ngờ là tràn ngập thoải mái hứng khởi

Là bên bọn họ thắng!

Quân liên minh phát ra tiếng hoan hô rung trời.

Ban đầu bọn họ đã áp tất cả tiền tiền đặt cược lên tương lai của Thảo Đường.

"Hiện giờ chỉ mình sư tôn của bệ hạ dùng thực lực mà đã khiến đối phương tan tác."

Đồng thời cũng âm thầm cảm thấy may mắn vì quyết định của chính mình.

Hồng Anh cười gật gật đầu.

Bọn họ sẽ đạt được rất nhiều ích lợi.

"Vạn năm trước, chúng ta chỉnh hợp tất cả lực lượng của đại lục mà vẫn thảm bại."

Hiện giờ, lực lượng đỉnh cao bên bọn họ do tông chủ Thiên Linh tông Khổng Giang Hàn cầm đầu, tổng cộng tám tên cường giả Đế cảnh.

Một bên khác.

Bại thật thê thảm!

Nếu không có sự tồn tại của Lục Trường Sinh, e là Hồng Anh cũng sẽ không hành động nhanh chóng như vậy.

Hơn nữa, từ đầu tới cuối Lục Trường Sinh đều nghiền ép bọn họ.

Lòng tin của nàng đến từ sư tôn Lục Trường Sinh.

Đồng thời.

Lấy gì để đánh tiếp đây?

Trông bộ dáng của hắn còn chưa có dùng toàn lực!

Cũng không cao điệu trùng kiến Vân Hoàng đế quốc khi mà thực lực còn chưa hoàn toàn khôi phục.

Khổng Giang Hàn cười khổ không thôi.

Hắn cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến chuyển đến nước này.

Nhưng mà hắn nghĩ như thế nào cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện đối phương dùng lực lượng của bản thân mà xoay chuyển thế cuộc!

Sắc mặt quân đội Thiên Linh giới vực xám như tro tàn

Bại.

Hiển nhiên mất đi tư cách tranh đoạt thắng lợi rồi.

Bốn người đã ngã xuống, bốn người trọng thương.

Sắc mặt Lục Trường Sinh hiện tại khó chịu như ăn phải phân vậy.

Chắc chắn hắn là người duy nhất không thèm để ý tới chuyện vực chiến thắng lợi.

Hắn đã bị một thế lực có vẻ rất trâu bò theo dõi.

Không chừng ngày sau sẽ gặp phải phiền toái gì đó!

Lúc này.

Hồng Anh bước ra một bước, nói: "Tiếp theo cũng nên kết thúc hết."

Mọi người đều dời ánh mắt về phía Khổng Giang Hàn đang chật vật.

Khổng Giang Hàn thấy cảnh này, cười khổ một tiếng, cố gắng chống đỡ thân thể trọng thương, đứng lên nói: "Trận chiến này, là chúng ta thua."

"Kẻ thất bại liền phải có thái độ của kẻ thất bại, các ngươi muốn làm gì cứ đưa ra điều kiện."

Lời vừa nói ra.

"Thứ ba, giao giới vực chi tâm của Thiên Linh giới vực cho ta."

Nếu có thể chuyển đến Thiên Linh giới vực, đối với tu luyện mà nói là một chuyện cực kỳ tốt!

Linh khí ở Man hoang giới vực cực kỳ loãng.

Chuyện này khiến người Man hoang giới vực hưng phấn.

Khổng Giang Hàn tiếp tục gật đầu.

Phiền chết người ta mà!

Thấy thế.

Hồng Anh gật đầu bất đắc dĩ.

Tiến về phía trước một bước rồi nói: "Đầu tiên, Thiên Linh giới vực chịu trách nhiệm tu bổ thông đạo không gian của Man hoang giới vực."

Thông đạo không gian của Man hoang giới vực chính là thiên lộ.

Hiện giờ thiên lộ đã tổn hại nghiêm trọng, nếu không có đủ thực lực thì căn bản không cách nào đến các giới vực khác!

Khổng Giang Hàn gật gật đầu.

Chuyện này cũng không tính là khó khăn.

Hồng Anh tiếp tục nói: "Sau khi liên thông Man hoang giới vực và Thiên Linh giới vực thì ta sẽ chuyển vận người giới này tiến vào Thiên Linh giới vực."

Lục Trường Sinh đã phiền muộn ngắt lời rồi: "Ta không muốn nói gì hết, ngươi tự mình quyết định đi."

Nhưng Hồng Anh lời còn chưa có dứt lời thì.

Hồng Anh thì lại nhìn về phía Lục Trường Sinh, hỏi: "Sư tôn, ngươi nói..."

Chuyện này tự nhiên do nàng nói rồi.

Hồng Anh là thống soái cuộc chinh chiến này, nữ đế Vân Hoàng đế quốc.

Trong quân liên minh đều không có ai nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Hồng Anh.

Nam tử râu quai nón tức khắc lớn tiếng phản đối nói: "Không được!"

"Giới vực chi tâm chính là trái tim của giới vực! Nếu cho ngươi, chẳng phải ngươi có thể hủy diệt Thiên Linh giới vực ta bất kỳ lúc nào sao?!"

Hồng Anh lạnh nhạt nhìn sang, không nói gì cả.

Khổng Giang Hàn thì quơ quơ tay ý bảo nam tử râu quai nón câm miệng.

"Điều kiện này ta cũng đồng ý..."

"Khổng tông chủ!"

"Chúng ta là kẻ thất bại, không có lựa chọn nào khác."

Nam tử râu quai nón sửng sốt, ngay sau đó cũng chỉ có thế ngậm miệng lại.

Hiện giờ sự tồn vong của Thiên Linh giới vực đã nằm trong khống chế của đối phương.

Giới vực chi tâm cũng không còn quan trong như trước nữa.

Nói một chút đi, còn cần điều kiện gì nữa?"

Hồng Anh gật đầu, chỉ thấy nàng đảo mắt qua bốn người Khổng Giang Hàn.

Môi đỏ khẽ mở, lạnh nhạt nói: "Ta cần bốn người các ngươi, tự sát."

Tự sát!

Nói cách khác, tự mình kết thúc mạng sống.

Ngoại trừ Khổng Giang Hàn, sắc mặt khác ba người còn lại đều biến đổi!

Chỉ có bản thân Khổng Giang Hàn là bình thản.

Ánh mắt nhìn về phía Hồng Anh không có chút bất ngờ hay kinh ngạc nào.

Giống như hắn đã sớm đoán được chuyện này.

Hồng Anh dưa ra điều kiện này tự nhiên cũng có nguyên nhân.

Nguyên nhân thứ nhất, lập trường của hai bên bất đồng, nếu mở ra vực chiến thì tự nhiên không cách nào bỏ qua cho đối phương.

Nguyên nhân thứ hai cũng là nguyên nhân quan trọng nhất.

Hồng Anh là Vân Hoàng nữ đế.

Vân Hoàng đế quốc chắc chắn sẽ trở thành người thống trị Man hoang giới vực.

Đồng thời cũng sẽ tiếp quản Thiên Linh giới vực.

Khi đó.

Nếu đám người Khổng Giang Hàn không chịu sự khống chế, đây sẽ là một rào cản lớn với Hồng Anh nếu như nàng muốn tiếp quản, khống chế Thiên Linh giới vực!

Nhưng mà...

"Các ngươi cũng có thể không cần phải tự sát."

Hồng Anh cười khẽ một tiếng nói: "Nhưng mà cần phải chịu sự khống chế của ta."

Khổng Giang Hàn gật gật đầu.

"Vậy được, chúng ta chấp nhận."

Sắc mặt nam tử râu quai nón trở nên khó coi, nói: "Khổng tông chủ, sao ngươi có thể đồng ý với loại yêu cầu như thế này?!"

Nhưng mà khi hắn vừa nói xong lời này thì có một luồng sáng trắng nháy mắt xuyên qua chân mày hắn!

Một tên cường giả Đế cảnh lập tức ngã xuống!

Là Lục Trường Sinh ra tay.

Mọi người đều nhìn sang.

Chỉ thấy Lục Trường Sinh không kiên nhẫn nói: "Mạng của các ngươi đều thuộc về chúng ta, yêu cầu nho nhỏ thế này mà còn không đồng ý, vậy nhanh chết đi cho gọn."

Hồng Anh cười khẽ một tiếng.

Nàng biết, Lục Trường Sinh đang giúp nàng tạo thế.

Có thủ đoạn cường thế của Lục Trường Sinh.

Hiển nhiên đối phương sẽ thành thật hơn rất nhiều.

Quả nhiên.

Khổng Giang Hàn nhanh chóng nghiêm túc gật đầu nói: "Chúng ta đồng ý yêu cầu này."

"Vậy tốt."

Hồng Anh cười nói: "Ta cũng không có khả năng mù quáng tin tưởng các ngươi sẽ chịu sự khống chế của ta, thả thần hồn của các ngươi ra đi."

Khổng Giang Hàn lập tức làm theo.

Thần hồn từ vị trí giữa hai chân mày bay ra.

Một cổ hơi thở mạnh mẽ phát tán!

Là cường giả Đế cảnh nên thần hồn tự nhiên cũng không yếu ớt.

Hồng Anh không chút do dự vung bàn tay.

Tức khắc, thần hồn của Khổng Giang Hàn bị cắt mất một bộ phận, rơi vào trong tay Hồng Anh.

Như thế này thì chỉ cần Hồng Anh muốn.

Nàng có thể bóp nát phân hồn trong tay bất kỳ lúc nào.

Thần hồn của Khổng Giang Hàn cũng sẽ tan thành mây khói theo!

Làm xong này hết thảy.

Sắc mặt Khổng Giang Hàn càng tái hơn.

Hai người còn lại thấy cảnh này cũng chỉ có thể thả thần hồn ra cho Hồng Anh lấy đi một đạo phân hồn.

Như vậy thì mấy người Khổng Giang Hàn mới không có cách nào phản kháng Hồng Anh.

Người Thiên Linh giới vực phía sau nhìn thấy một màn này đều chua xót lắc đầu.

Từ đây, Thiên Linh giới vực chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận