Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế - Chương 1664: Hứa Dạ Minh: Làm ta là lớn oan loại? (1/3) (length: 7952)

Hứa Dạ Minh dù thế nào cũng không nghĩ tới, Thương Huyền thủ hộ thú nổi danh khắp cả Hỗn Độn Giới lại lựa chọn để hắn kế thừa y bát.
Viện trưởng Thương Huyền sau thoáng kinh ngạc, vẻ mặt cũng trở nên bi thương.
Diệp Thu Bạch liếc nhìn Hứa Dạ Minh, rồi lập tức nhìn về phía Thương Huyền thủ hộ thú, cảm nhận được tử khí xung quanh cũng đoán ra ý định của Thương Huyền thủ hộ thú.
Tuy nhiên, sau cơn kinh ngạc ban đầu, trong mắt Hứa Dạ Minh lại xuất hiện sự do dự.
Thấy được vẻ do dự kia, mí mắt nặng trĩu như đá của Huyền Chủ khẽ động, giọng nói yếu ớt vang lên: “Không muốn sao?”
Viện trưởng Thương Huyền cũng không khỏi nhìn về phía Hứa Dạ Minh.
Kế thừa truyền thừa của Thương Huyền thủ hộ thú mà còn do dự sao?
Đây chính là một tồn tại đứng trên đỉnh Hỗn Độn Giới đó.
Hứa Dạ Minh lại khẽ gật đầu.
Huyền Chủ khẽ cười, ngược lại không để ý: "Nói xem, ngươi đang do dự điều gì?"
Hứa Dạ Minh nói ra ý nghĩ trong lòng, nhìn thẳng vào đôi mắt to lớn của Huyền Chủ, tựa như đã trải qua bể dâu, có thể nhìn thấu tất cả, khẽ nói: “Tiền bối là người bảo vệ Hỗn Độn Giới, đã như vậy, nếu như ta tiếp nhận truyền thừa của tiền bối, vậy có phải có nghĩa là ta cũng phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ Hỗn Độn Giới?”
Huyền Chủ gật đầu, thản nhiên nói: “Không sai.”
"Nhưng ta còn có những việc riêng muốn làm." Hứa Dạ Minh cười khổ nói: "Nhưng sau khi làm xong chuyện đó, ta sẽ mất đi mục tiêu, mặc dù vậy, ta biết mình không phải là người có ý chí đại nghĩa, sẽ không muốn gánh vác chuyện bảo vệ Hỗn Độn Giới."
Theo Hứa Dạ Minh,
Giúp cha mẹ báo thù, trả ơn sư tôn, chính là những việc Hứa Dạ Minh muốn làm.
Còn những người khác, liên quan gì đến hắn?
Huống chi Hỗn Độn Giới vốn là một nơi người lừa ta gạt, không từ thủ đoạn vì lợi ích.
Nơi như vậy thì có gì đáng để bảo vệ?
Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Hứa Dạ Minh, đầu rồng của Huyền Chủ hơi giật giật, nói: “Suy nghĩ của ngươi cũng bình thường thôi, nhưng ngươi thử nghĩ xem, chẳng phải những người ngươi quan tâm cũng ở Hỗn Độn Giới này sao? Bảo vệ Hỗn Độn Giới chẳng phải là bảo vệ bọn họ sao?”
Hứa Dạ Minh thẳng thắn nói: “Ta có thể đưa bọn họ rời khỏi Hỗn Độn Giới.”
Viện trưởng Thương Huyền: “…”
Diệp Thu Bạch: “…”
Huyền Chủ cũng im lặng một lúc, sau đó tiếp tục nói: "Nếu ngươi nhận được truyền thừa của ta, chẳng phải sẽ bảo vệ bọn họ tốt hơn sao?"
Hứa Dạ Minh nói: "Vậy nên tiền bối đang cố gắng tẩy não cho ta sao?"
Viện trưởng Thương Huyền nhìn về phía Diệp Thu Bạch, ngơ ngác nói: "Sư đệ ngươi bình thường cũng hay nói móc như vậy sao?"
Hơn nữa còn là đối mặt với Thương Huyền thủ hộ thú…
Diệp Thu Bạch ôm mặt vẻ bất lực.
Huyền Chủ đột nhiên bật cười: “Nếu là người khác, khi ta nói muốn truyền thụ y bát, chắc chắn sẽ không chút do dự đáp ứng, giống như bây giờ, khi nhiều thế lực nghe nói sinh cơ của ta đã cạn, muốn đi đến nơi cuối cùng cũng bắt đầu điên cuồng tìm kiếm tung tích của ta."
“Ngươi lại vượt quá dự đoán của ta, nhưng càng như vậy, càng chứng tỏ ngươi sau khi nhận truyền thừa của ta sẽ không làm chuyện gì thương thiên hại lý.”
Lần này,
Hứa Dạ Minh không trực tiếp ngắt lời Huyền Chủ, mà lộ vẻ do dự... cũng có chút nhẫn nhịn.
Diệp Thu Bạch thấy vậy, sắc mặt biến đổi, phảng phất như biết Hứa Dạ Minh định nói gì tiếp theo, muốn mở miệng ngăn cản, nhưng lại bị Huyền Chủ cắt ngang.
Huyền Chủ nhận thấy, bèn hào phóng nói: “Muốn nói gì cứ nói đi.”
Hứa Dạ Minh ngẩng đầu cẩn trọng hỏi: “Thật sự muốn ta nói sao?”
“Thật.”
“Tiền bối sẽ không tức giận chứ?”
Huyền Chủ cười cười: “Sống lâu như vậy, chuyện gì chưa từng thấy qua, đương nhiên sẽ không vì một câu mà tức giận.”
Nghe vậy, Hứa Dạ Minh thở phào nhẹ nhõm, rồi cười nói: "Tiền bối, chẳng phải người đang có chút 'phạm tiện' sao? Người khác muốn truyền thừa của người thì người không cho, ngược lại muốn cho người cự tuyệt người.”
Diệp Thu Bạch dùng tay vỗ vào mặt mình.
Quả nhiên…
Viện trưởng Thương Huyền há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin được.
Đang nói cái gì vậy? Chuyện này có thể nói sao?
Mí mắt của Huyền Chủ càng co rúm lại, rất lâu không nói gì.
Hứa Dạ Minh thấy thế nói: “Tiền bối, đây là do chính ngài nói, sẽ không tức giận.”
Huyền Chủ hít một hơi thật sâu, cảm thấy tử khí của mình lại đậm thêm mấy phần, lập tức lớn tiếng mắng: “Chẳng lẽ ngươi không biết rằng, người càng muốn có được thứ gì thì càng có dã tâm sao? Còn ngươi không tranh không giành, chẳng phải cho thấy trong lòng ngươi không có loại dã tâm đó sao?”
"Có dã tâm thì sao mà trở thành người bảo vệ được?”
Nghe vậy, Hứa Dạ Minh cười lạnh nói: “Không có dã tâm, vậy có được sức mạnh truyền thừa của tiền bối để làm cái gì? Không phải là tự trói mình sao? Đây chẳng phải là quá oan uổng sao?”
Huyền Chủ sững người.
Tuy cảm thấy lời Hứa Dạ Minh nói không đúng, nhưng hắn lại không tìm được điểm nào để phản bác!
Nói thật sự là có chút đạo lý!
Đồng thời, hắn cũng cảm thấy bất lực, trong lòng có chút bực mình.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải người như Hứa Dạ Minh, vậy mà còn chê bai truyền thừa của hắn? !
Phải biết rằng, bây giờ tùy tiện tìm ai, nói ra những lời này, chắc chắn người đó sẽ lập tức quỳ xuống dập đầu!
Nhưng biết làm sao bây giờ.
Ai bảo truyền thừa của hắn cũng chỉ có loại thể chất của Hứa Dạ Minh mới có thể tiếp nhận chứ?
Nghĩ đến đây,
Huyền Chủ quyết định nhịn Hứa Dạ Minh một chút, nên tiếp tục nói: “Nhưng mà ngươi nhìn xem, tuy rằng nhận truyền thừa của ta sẽ phải gánh vác trách nhiệm của người bảo vệ, nhưng những năm nay cũng không có thời điểm nào cần người bảo vệ phải ra tay cả, thậm chí số lần ta ra tay chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”
Hứa Dạ Minh nói: “Vậy chẳng phải bây giờ ngài cũng sắp hết sinh lực rồi sao?”
“Ta là thọ nguyên đã đến hồi kết thúc!”
“Cho nên người xem, chính vì gánh trên vai danh tiếng người bảo vệ, tiền bối mới không thể phân tâm để chuyên tâm tu luyện, lại càng không thể đi những nơi khác để mạo hiểm, vậy nên cảnh giới không thể đột phá, không thể tăng thêm tuổi thọ.”
Con mẹ nó ngươi...
Huyền Chủ cuối cùng cũng không nhịn được, tức giận mắng: “Ngươi, tên tiểu tử này, lấy đâu ra lắm lý lẽ ngụy biện vậy?”
“Chẳng lẽ tiền bối không cảm thấy ta nói có lý sao?”
Huyền Chủ nghẹn lời, không thể giải thích nên chỉ có thể nhìn về phía viện trưởng Thương Huyền.
Viện trưởng Thương Huyền há miệng, muốn nói điều gì, lại cũng chỉ cười khổ một tiếng: "Quả thật có lý."
Huyền Chủ đã đứng trên đỉnh Hỗn Độn Giới, vậy đã chứng minh thiên phú của hắn.
Nếu không phải phân tâm bảo vệ Hỗn Độn Giới, chắc hẳn đã sớm đi ra ngoài mạo hiểm rồi.
"Thấy chưa?" Hứa Dạ Minh giang tay ra, nhìn Thương Huyền thủ hộ thú nói: “Huống chi, ta cảm thấy sư tôn dạy ta tu luyện cũng không kém gì truyền thừa của tiền bối.”
Diệp Thu Bạch đồng tình khẽ gật đầu.
Hắn cũng cảm thấy như vậy.
Huyền Chủ lại chú ý đến hai chữ “Sư tôn” trong lời của Hứa Dạ Minh, không khỏi hỏi: “Ồ? Xem ra sư tôn của ngươi rất mạnh nhỉ, thậm chí có thể hơn cả truyền thừa của ta?”
Hứa Dạ Minh hỏi lại: “Tiền bối đã biết thể chất của ta, vậy ngài cũng đã biết thể chất của ta nên tu luyện như thế nào?”
"Cái này..."
Từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện loại thể chất này, trong nhất thời làm sao có thể biết tu luyện thế nào.
"Sư tôn của ta biết." Hứa Dạ Minh cười nói: “Hơn nữa, ta còn biết, sinh cơ đã hết của tiền bối có lẽ sư tôn của ta có thể giải quyết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận