Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 137 - Người áo đen thần bí

Hoang mạc Nam Vực.

Người nghe được tin tức về bí cảnh từ khắp nơi chạy tới.

Bí cảnh thượng cổ.

Chắc chắn bên trong có vô số truyền thừa thượng cổ!

Một truyền thừa thượng cổ liền có thể khiến người một bước lên trời!

Hấp dẫn thế này sao bọn họ có thể từ chối chứ?

Người chết vì tiền chim chết vì mồi.

Người tu đạo sẽ vì những truyền thừa này mà tranh nhau vỡ đầu chảy máu!

Tần Thiên Nam chẳng để ý chút nào, nói với mấy người Diệp Thu Bạch: "Buổi trưa chúng ta liền sẽ liên thủ mở thông đạo không gian, đến lúc đó các ngươi cứ đi vào."

Khi nói những lời này, sắc mặt Tần Thiên Nam có chút nghiêm trọng, giọng điệu tràn ngập ý cảnh báo.

Đơn giản là Tàng Đạo thư viện Nam Vực có thực lực yếu.

"Hết thảy đều lấy an toàn làm đầu."

Nhưng khi thấy là người Tàng Đạo thư viện Nam Vực thì cũng không có để ý nhiều.

Cho nên Tần Thiên Nam không muốn tổn thất bất kỳ người nào.

Giờ phút này Tần Thiên Nam cũng dẫn đám người Diệp Thu Bạch đi tới nơi đây.

Dù sao thiên phú của bốn người Diệp Thu Bạch cực kỳ cao.

Cho dù chính là Tần Thiên Nam truyền tin tức về bí cảnh ra ngoài.

Người ở đây cũng quay đầu nhìn lại.

"Bí cảnh này còn chưa được thăm dò, cho nên không ai biết trong đó sẽ có gì."

Có một nam tử ôm kiếm đi tới.

Thực lực yếu thì không có quyền lên tiếng, cũng sẽ không được người khác coi trọng.

Diệp Thu Bạch nhìn sang, không khỏi cười nói: "Lương Phong, ngươi cũng tới?"

Có thể nói, Tần Thiên Nam tin rằng chỉ cần thuận lợi trưởng thành, ngày nào đó bốn người sẽ đứng ở đỉnh thế giới này.

"A? Diệp huynh!"

Diệp Thu Bạch nghe vậy quan sát chung quanh.

Thực lực tăng trưởng không ít.

"So ai đạt được truyền thừa trước."

Sau khi Lương Phong bị Diệp Thu Bạch ngược, hắn tu luyện càng thêm khắc khổ.

Người Tàng Đạo thư viện Bắc Vực do kiếm tu đệ nhất Bắc Vực, người xếp hạng thứ tư trên Võ bảng, Kiếm Tông Vân Cảnh dẫn đội.

Nam tử đúng là thiên kiêu Ẩn Kiếm Tông, Lương Phong.

Người Phật môn Tây Vực nhìn thấy Ninh Trần Tâm đều có vẻ tức giận.

Đông Vực thì là đám người Thạch Sinh.

Phía sau còn có Kiếm Triều Miện.

Tiến vào Kiếm Trủng điên cuồng rèn luyện kiếm đạo.

Diệp Thu Bạch không thèm để ý truyền thừa nhưng thấy Lương Phong hứng thú nên cũng gật gật đầu.

Lúc này, người Tổng viện Tàng Đạo thư viện do phó viện trưởng dẫn đội.

Thấy Diệp Thu Bạch, hắn gật gật đầu xem như tỏ thiện ý.

Lương Phong ôm kiếm cười nói: "Tự nhiên phải tới, bí cảnh thượng cổ có sức hấp dẫn rất lớn, gần như tất cả thiên kiêu yêu nghiệt trên đại lục đều hội tụ đến đây."

"So cái gì?"

Lương Phong cười nói: "Thế nào, sau khi tiến vào bí cảnh, chúng ta lại so một trận?"

Đúng thật, người tới nơi này đều không đơn giản.

Hồng Anh hỏi: "Sư đệ, người Phật môn có thù oán với ngươi?"

Ninh Trần Tâm khẽ cười một tiếng, không thèm để ý nói: "Không có gì nhiều, chỉ là trước đó đánh lên Phật môn mà thôi."

"May mà sư tôn tới kịp nên tiểu sinh mới toàn thân trở ra."

Tần Thiên Nam: "..."

Đánh lên Phật môn...

Phật môn cực kỳ thần bí, không người nào dám đi trêu chọc.

Ngày thường trông Ninh Trần Tâm rất bình thản, không giống người gây chuyện.

Kết quả vừa gây chuyện thì chuyện liền lớn như vậy...

Nghĩ đến đây, Tần Thiên Nam không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.

Có vài người muốn đục nước béo cò, nghe lời này đều dừng bước.

"Người không đủ điều kiện chớ tiến vào, nếu chịu bí cảnh bài xích phản phệ, tự gánh lấy hậu quả."

Có người nói: "Thông đạo đã mở, các vị có thể tiến vào."

Phía sau đã chuẩn bị sẵn trận pháp để trấn áp không gian loạn lưu.

Không gian loạn lưu tràn ra.

Khi mọi người liên thủ, một cỗ hơi thở khủng bố đánh sâu vào khe không gian.

Mộc Hòa Trạch nhìn về phía đám người Diệp Thu Bạch, mỉm cười nói: "Các ngươi chính là đệ tử của vị tiền bối kia đi."

"Đa tạ đã chiếu cố Uyển Nhi."

Mộc Hòa Trạch là gia chỉ một trong ba gia tộc bí ẩn ở Trung Vực nhưng không hề kiêu ngạo chút nào.

Diệp Thu Bạch cười gật đầu: "Là chuyện tự nhiên."...

Đã đến buổi trưa.

Tần Thiên Nam nói: "Được rồi, thông đạo mở ra thì các ngươi nhanh tiến vào."

Dứt lời hắn một mình rời đi, đến trước một cái khe không gian.

Chúng thế lực mang đội người, đồng dạng hội tụ với cái khe chỗ.

Hiển nhiên, chuẩn bị liên thủ với những người khác mở thông đạo!

Mộc Uyển Nhi cười hì hì nói: "Tới giải sầu nha."

"Uyển Nhi, sao ngươi cũng tới?"

Mộc Hòa Trạch nghe tiếng hô quay sang nhìn, mỉm cười đi tới.

Ánh mắt nàng nhanh chóng sáng lên, vẫy tay hô với một người: "Phụ thân!"

Hình như là đang tìm ai đó.

Mộc Uyển Nhi thì quan sát khắp nơi.

Có một số người vượt qua ba mươi tuổi nhưng chênh lệch cũng không lớn, muốn thử thời vận.

Nhưng nghe lời nhắc nhở liền gạt đi ý niệm.

Vẫn có người muốn thử một lần.

Dù sao sức hấp dẫn của bí cảnh thượng cổ quá lớn.

"Vào thôi."

Tiếng nói vừa dứt, người từ các thế lực nhao nhao tiến vào thông đạo không gian!

Đám người Diệp Thu Bạch cũng dắt tay nhau mà đi.

Bởi vì có trận pháp nên bên trong thông đạo rất ổn định.

Đến cuối thông đạo đã có thể nhìn thấy một lục địa hoang vu thật lớn.

Bên ngoài lục địa có một lá chắn.

Lá chắn tản ra hơi thở không tầm thường.

Hồng Anh vừa nhìn liền chắc chắn nơi đây do đại quốc sư sở lưu lại.

Hơi thở tản ra từ lá chắn giống hệt hơi thở của đại quốc sư.

Lúc này có mấy người hít thở dồn dập phóng tới.

"Truyền thừa là của ta!"

Chỉ là phần lớn ngươi còn chưa chạm vào lá chắn đã bị một lực lượng vô hình tiêu diệt.

Một ít người thì thành công tiến vào trong.

Hiển nhiên, đám người bị giết chính là ôm tâm lý may mắn, muốn đục nước béo cò.

Không có người ai đồng tình với những người này.

Chỉ có thể nói là tự làm tự chịu.

Thấy mọi người sôi nổi tiến vào bí cảnh.

Diệp Thu Bạch cười nói: "Chúng ta cũng vào thôi."

Mọi người gật đầu.

Năm người đồng thời tiến vào lá chắn.

Sau khi Diệp Thu Bạch tiến vào.

Ở phía sau hắn có một người toàn thân phủ áo đen đứng ở chỗ này.

Không rõ là nam hay nữ.

Chỉ là trong đôi mắt nhìn về phía bóng dáng Diệp Thu Bạch tràn đầy thù hận!...

Sau lá chắn là một vùng đất hoang vu.

Trên vùng đất này tràn ngập các loại hơi thở!

Linh khí cực kỳ dồi dào.

Nồng đậm không chỉ gấp mười lần so với bên ngoài.

Mộc Uyển Nhi kinh ngạc nói: "Đây là do trận pháp sao?"

"Dù Tụ Linh Trận cũng không có hiệu quả thế này đi, huống hồ còn phải bao bọc toàn bộ bí cảnh."

Hồng Anh giải thích: "Đây là Tụ Linh trận thượng cổ, tự nhiên tốt hơn Tụ Linh Trận bình thường nhiều, nhưng không so được với Tụ Linh Trận ở Thảo Đường."

"Hồng Anh tỷ cũng hiểu trận pháp sao?"

Hồng Anh cười cười, ánh mắt có chút hồi ức.

"Nơi này, là nơi tu luyện của Vân Hoàng đế quốc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận