Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 775 - Tập sát

. . . .

Thực lực mà Hồng Anh bày ra khiến tất cả người quan chiến đều cảm thấy kinh hãi không thôi.

Dù là trẻ tuổi như thế liền bước vào Địa Tiên cảnh hậu kỳ hay là dùng tu vi Địa Tiên cảnh hậu kỳ mà tiến hành ẩu đả với bốn tên trưởng lão Chấp Pháo môn Hợp Hoan Tông có tu vi Địa Tiên cảnh đỉnh!

Càng khủng bố hơn nữa chính là sau khi xem toàn bộ quá trình chiến đấu.

Tất cả mọi người đều thể phát hiện khi vừa mới bắt đầu thì Hồng Anh vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ lực lượng của mình.

Nàng đã mượn thế công của bốn tên trưởng lão Chấp Pháp để hoàn toàn nắm giữ lực lượng của mình.

Phải biết rằng đây cũng không phải là đang luận bàn.

Mà là thật sự sinh tử ẩu đả!

Rốt cuộc nữ tử này là thiên kiêu đến từ thế lực phương nào, do đại năng nào dạy dỗ ra mà yêu nghiệt thế!

Vậy chỉ có một lời giải thích.

Thậm chí có người còn bày hết sự kinh ngạc lên trên mặt.

Đều không cách nào liên hệ tới những đại năng, những thế lực cường đại mà mình biết tới.

Bất kể là đệ tử thế lực lớn hay là nhân vật cấp bậc trưởng lão, tán tu.

Giờ phút này.

Nhưng mà Hồng Anh không chỉ nắm giữ lực lượng thuần thục trong một canh giờ ngắn ngủi mà còn càng chiến chiến càng cường đại, cho đến khi đánh bốn tên trưởng lão Chấp Pháp trọng thương.

Chính là đệ tử do một vị đại năn lánh đời dạy dỗ ra.

Hoặc là nhãn tuyến do các thế lực lớn phái tới đều cảm thấy kinh hãi không thôi!

Toàn bộ quá trình chiến đấu đều lọt vào trong mắt mọi người.

Nhưng ngay cả những cường giả thế hệ trước có lịch duyệt phong phú nhìn thấy Hồng Anh thi triển đế vương khí, luân hồi chi ý cùng với vĩ độ chi lực.

Trong đó có một tên trưởng lão nhìn về phía Uyển Hiển Chi, sắc mặt âm trầm hỏi:

Không chỉ là nhãn tuyến từ các thế lực lớn, thậm chí những cái đó tán tu, đệ tử, trưởng lão đều bắt đầu suy đoán.

"Uyển Hiển Chi, việc này nên làm như thế nào đây?"

Hiện giờ đã có thực lực nên ra bên ngoài lang bạt, rèn luyện. . . . . . .

Bốn tên trưởng lão Chấp Pháp đang chạy trốn về phía Hợp Hoan Tông đều mang một sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Chiến tranh giữa tông môn là chuyện không có khả năng phát sinh."

"Nếu bọn họ dám khởi xướng chiến tranh tông môn trong lúc này, vậy thì cứ việc tới!

"Không nhịn thì có thể làm gì bây giờ?"

"Chắc chắn phía sau người này có thế lực mà Hợp Hoan Tông chúng ta không trêu chọc nổi, nếu như đương thật khởi xướng chiến tranh tông môn, e là Hợp Hoan Tông. . . . . ."

Coi như là một bài học!"

Một tên trưởng lão khác xen mồm nói:

Ỷ có tông chủ sủng ái, chính là một tên Hỗn Thế Ma Vương!

Tiểu tử này ngày thường làm nhiều việc ác bên ngoài, không biết quy biết củ!

Nhắc tới Tạ Hồng Nghĩa, Uyển Hiển Chi liền tức giận.

Còn một tên trưởng lão còn lại thì tức giận quát:

Uyển Hiển Chi liếc nhìn tên trưởng lão này, tức giận nói:

"Hiện tại, chuyện cần phải làm chính là khuyên can tông chủ không cần vì nhỏ mà mất lớn!"

"Tạ Hồng Nghĩa kia ăn chơi trác táng, bắt hắn phải nuốt cục tức này xuống đi!

Dù cho Hợp Hoan Tông chúng ta không địch lại cũng có thể cắn xuống một miếng thịt từ trên người bọn họ!"

"Vậy nên báo cáo cho tông chủ như thế nào? Chẳng lẽ thật sự phải nhịn một hơi sao?"

"Nếu như ngày thường, e là thế lực phía sau người này sẽ gây khó dễ cho chúng ta, nhưng mà ở thời kỳ này sẽ không vì đệ tử cọ xát với thế lực khác mà có hành động lớn, rốt cuộc cũng không có tổn thương đến tính mạng của đối phương."

Uyển Hiển Chi lắc lắc đầu, trầm giọng nói:

Không biết bọn họ đã chùi mông cho Tạ Hồng Nghĩa bao nhiêu lần rồi!

Được rồi, nhanh chóng trở về khuyên tông chủ nhẫn nhịn cho qua, lần này Hợp Hoan Tông chỉ có thể chịu thiệt."

"Còn sau đó có thể trả thù hay không, hay là phải giao Tạ Hồng Nghĩa ra, hoặc bốn người chúng ta sẽ thoát ly Hợp Hoan Tông. . . . . ."

Nghe xong Uyển Hiển Chi nói.

Sắc mặt ba người còn lại đều trở nên nặng nề.

Nói thoát ly Hợp Hoan Tông cũng không phải bởi vì lúc Hợp Hoan Tông gặp nguy nan mà chạy trốn.

Thoát ly là vì bảo toàn tông môn.

Dù sao kẻ có thù oán với mấy người kia chính là Tạ Hồng Nghĩa.

Chỉ cần cho Tạ Hồng Nghĩa cõng nồi thì đối phương cũng sẽ không làm tuyệt.

Bị đánh lén bất thình lình thế này hơn nữa thân thể còn trọng thương.

Sắc mặt bốn người Uyển Hiển Chi trở nên khó coi.

Bên trong phù triện có mấy sợi xiềng xích lôi đình bắn tới, quấn quanh mấy người Uyển Hiển Chi.

Đáp lại bọn họ là một tầng phù triện gần nhất được kích hoạt.

Tiếng nói quanh quẩn trong đêm tối.

Chúng ta là trưởng lão Chấp Pháp môn Hợp Hoan Tông, có chỗ nào hiểu lầm sao không ra mà trao đổi một phen?"

Không phải khả năng cảm ứng của bốn người Uyển Hiển Chi quá yếu mà là bởi vì Mục Phù Sinh đã thêm phù triện che giấu hơi thở.

Tuy rằng không cách nào hoàn toàn tránh né cảm ứng của bốn tên cường giả Địa Tiên cảnh đỉnh.

Nhưng bốn người này hiện giờ đã bị trọng thương, một lòng muốn chạy về tông môn.

Làm sao còn tâm trí mà cảnh giác dò xét xung quanh chứ?

Bốn người Uyển Hiển Chi vừa kinh ngạc vừa tức giận ngừng lại nhìn một vòng chung quanh.

Quanh bốn người có hàng trăm phù triện đang xoay tròn bao kín đường thoát.

Có thể nói là dù chạy trốn từ bất kỳ phương hướng nào đều sẽ lọt vào phạm vi công kích của phù triện!

Uyển Hiển Chi tức giận nói:

"Là vị tiền bối nào?

Nhưng mà khi phát hiện linh khí bạo động thì đã muộn mất rồi.

Hắn cảm giác được linh khí chung quanh linh mình bắt đầu bạo động!

Khi bốn người vừa áp chế thương thế vừa chạy về Hợp Hoan Tông thì sắc mặt Uyển Hiển Chi đột nhiên thay đổi.

Quyền thế ở Hợp Hoan Tông có thể nói là ngập trời.

Ngoại trừ tông chủ, Chấp Pháp môn có thể quản chế tất cả mọi đệ tử trưởng lão trong tông . . . . .

Muốn trở thành người của Chấp Pháp môn nhất định phải đảm bảo trung thành tuyệt đối đối với Hợp Hoan Tông.

Cũng chỉ có thể mạnh mẽ thúc giục linh khí trong cơ thể để chống đỡ những xiềng xích lôi đình này thôi.

Khi bọn họ sôi nổi thi triển công pháp chống đỡ thì hoảng hốt phát hiện phù triện phóng ra xiềng xích thế mà đều đạt tới Địa Tiên cảnh!

Nếu như trong tình huống không có bị thương, có lẽ bốn người liên thủ toàn lực chống đỡ còn có khả năng thoát vây.

Nhưng mà hiện giờ bốn người đã bị Hồng Anh đánh cho trọng thương.

Số lượng phù triện lại quá nhiều.

Dẫn tới bọn họ căn bản không ngăn cản nổi.

Chỉ trong thời gian nửa nén nhang mà bốn người đã bị xiềng xích lôi đình quấn quanh!

Muốn tránh thoát nhưng lôi đình chi lực lại không ngừng xâm nhập vào bên trong cơ thể.

Dẫn tới cả bốn người đều không thể tiếp tục áp chế thương thế!

Mặt Uyển Hiển Chi tái nhợt phun một ngụm máu tươi.

Không cho bọn họ cơ hội phản ứng.

Phù triện quanh bọn họ lại bắt đầu liên kết với nhau, giống như hóa thành trận pháp.

Lôi quang lóng lánh theo xiềng xích không ngừng công kích bốn người Uyển Hiển Chi!

Thế công dồn dập không ngớt.

Dù cho lúc bốn người toàn thịnh cũng sẽ cảm thấy da đầu tê dại.

Nói gì đến hiện giờ thân đã trọng thương.

Uyển Hiển Chi chống đỡ lôi đình công kích, cố chịu đau nhức mà cắn răng hô:

"Tiền bối là người Thánh Phù tông sao?

Hợp Hoan Tông cùng với Thánh Phù tông từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, vì sao phải tập sát chúng ta!"

Bên trong Thương Khung vực cũng chỉ có phù sư của Thánh Phù tông mới có thể khắc dấu ra nhiều phù triện Địa Tiên cảnh thế này!

Trong chỗ tối.

Một tiếng nói đã được biến âm và che giấu hơi thở vang lên.

"Thánh Phù tông sao?

Không phải, nhưng mà các ngươi trêu chọc người các ngươi không nên trêu chọc. . . . . ."

Giọng điệu không giống nói dối. . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận